Ánh mắt của An Dĩ Trạch bỗng nhiên sáng lên.
Thấy trong mắt An Dĩ Trạch mơ hồ ý cười, Tô Giản có chút không tự
nhiên, nhưng ngay sau đó liền mạnh miệng nói: "Anh cũng đừng suy nghĩ
nhiều! Chỉ là em đột nhiên cảm thấy từ ngữ Trung Hoa vô cùng tinh xảo,
tùy tiện ngâm một chút mà thôi!"
An Dĩ Trạch cười nhẹ: "Ngâm nga?"
" Cười cái gì?" Tô Giản cũng không nhịn được nhếch mép. "Ngày
ngày em luyện tập không được sao? Hai bờ sông tiếng vượn hót không
ngừng, một nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa!"
An Dĩ Trạch: "... Rèn luyện hàng ngày thật tốt."
Đến lúc hai người nằm trên giường, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã nhỏ
hơn một chút.
Tô Giản yên lặng nằm trong ngực An Dĩ Trạch, không nói lời nào. An
Dĩ Trạch thấy anh không vui vẻ giống bình thường, cho là anh mắc mưa
thân thể khó chịu, cũng không nói nhiều, chỉ ôm chặt anh vào trong ngực.
Tiếng mưa rơi lọt vào tai, lại càng làm không gian thêm yên lặng.
Trong nhà không khí có chút ẩm thấp, nhưng trong chăn lại vô cùng ấm áp.
Nhưng Tô Giản lại không bị không khí xung quanh làm buồn ngủ.
Giương mắt nhìn người ôm mình, Tô Giản nhịn một chút, cuối cũng
vẫn không nhịn được, bò dậy từ trong ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch mở mắt ra, nhìn người nhìn mình chằm chằm. "Làm sao
vậy?"
Tô Giản bình tĩnh nhìn anh, thốt lên: "Sao anh không hôn em?"