Nhưng mà người một nhà vui vẻ không để ý đến tâm trạng của anh,
chỉ coi anh khiếp dợ là quá mức kích động. Vây quanh bác sĩ hỏi thăm một
có chuyện cần chú ý, dè dặt như vậy coi Tô Giản như quốc bảo.
An Dĩ Trạch cẩn thận đỡ Tô Giản đi lên trước, vẻ mặt kích động cũng
chưa rút đi, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Giản Giản, có còn khó chịu chỗ
nào không?"
Tô Giản dựa vào người anh, uể oải lẩm bẩm: "Tim đau thắt, cơ tim tắc
nghẽn, xuất huyết bên trong..."
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu nhìn chị dâu trước mặt mình nép vào người anh trai như
con chim nhỏ, mà ánh mắt anh trai mình cẩn thận nhìn chị dâu, cảm thán:
"Chị dâu và anh trai yêu nhau như vậy, nhìn một cái cũng biết là thật, tại
sao có thể diễn là kết hôn giả? Cũng không biết lời đồn từ đâu, thật là nhàm
chán!"
Ánh mắt ba An vui vẻ yên tâm: "Bất kể lời đồn đại thế nào, hai cái
miệng nhỏ của bọn họ nói thật là được rồi."
An Dĩ Nhu cười nói: "Cho tới bây giờ con chưa từng thấy anh trai vui
vẻ như vậy. Lại nói, từ sau khi chị dâu được gả vào nhà chúng ta, anh trai
cũng cười nhiều hơn, bản thân cũng dịu dàng hơn nhiều!"
Ba An gật đầu cười: "Đứa nhỏ Tiểu Giản này, quả thật không tệ."
Mẹ An bên cạnh hưng phấn nói: "Chờ chút, chúng ta đến siêu thị trẻ
em, mẹ muốn mua cái gì mà, giường trẻ con, bình sữa..."
"Mẹ!" An Dĩ Nhu cười nói: "Có phải quá sớm rồi không? Chị dâu mới
mang thai hai tháng!"