Thấy ánh mắt An Dĩ Trạch vẫn còn nét hoài nghi, như vẫn không tin,
Tô Giản vỗ vỗ bụng một cái, cứng cổ nói: "Em là tình nguyện sinh con cho
anh, anh còn muốn thế nào?"
An Dĩ Trạch sợ hết hồn, vội kéo tay anh, cau mày nói: "Đừng vỗ!"
Thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, Tô Giản rụt cổ, ngượng ngùng
nói: "Sao lại lớn tiếng như vậy..."
An Dĩ Trạch nghiêm nghị nói: "Bác sĩ đã nói, ba tháng đầu phải hết
sức chú ý, không được vận động mạnh, nếu không dễ bị sinh non."
Tô Giản bị hai chữ 'sinh non' dọa một chút, không tự chủ dùng tay xoa
bụng mình, lẩm bẩm: "Sao lại phiền toái như vậy... sao ba tháng thì sao? Có
phải có thể tùy tiện vận động không?"
An Dĩ Trạch nói: "Sau ba tháng, bọn của em sẽ lớn lên, đến lúc đó, em
muốn động cũng không đứng lên được."
Tô Giản: "..."
Vì đột nhiên mang thai, Tô Giản bị người nhà ép nghỉ dạy. Tô Giản
thấy thỉnh thoảng mình nôn có chút phiền ra, cũng không có vấn đề lớn gì
đến không thể tiếp tục dạy học, nhưng lần này An Dĩ Trạch lại không nghe
lời anh, thái dộ vô cùng kiên quyết. Tô Giản bất đắc dĩ, cuối cùng hai người
không thể làm gì khác hơn là đều lùi một bước, Tô Giản tạm nghỉ dạy trên
miền núi, trở lại trường tiếp tục đi làm.
Biết được Tô Giản không chỉ kết hôn, hơn nữa còn có thai, đồng
nghiệp và học sinh đều tỏ vẻ kinh ngạc, rối rít, buồn bã, các loại cảm xúc,
nhưng nhiều nhất vẫn là chúc phúc. Bởi vì An Dĩ Trạch tự mình hộ tống Tô
Giản đến phòng làm việc, cũng tặng quà khách khí nhờ các đồng nghiệp
chăm sóc Tô Giản một chút, với vài đồng nghiệp được nhìn thấy chồng của
Tô Giản, mọi người đều rối rít tỏ ý, chồng của Tô Giản là người đẹp trai