TRỞ VỀ EDEN - Trang 131

mình vào giàn hoa dưới bức tường để từ ngoài đường người trên xe
không nhìn thấy chị. Chiếc xe hãm phanh rồi dừng lại trước cổng sắt. Mặt
người lái xe nhìn rất rõ. Đó là Jilly! Ả bước ra khỏi xe và bấm nút máy nói.
Qua tiếng nói được truyền qua cái máy nhỏ màu đen ở cổng, Tara kinh
ngạc nhận ra giọng Greg hỏi.
- Anh yêu, em đây, Jilly đây. Em đến rồi, mở cổng mau lên. –
Giọng Jilly vang lên quyết liệt và đầy khêu gợi.

Tara nghe thấy tiếng cánh cổng mở ra. Jilly cho xe vào trong, rồi cánh cổng
từ từ khép lại. “Jilly? Sao lại là Jilly? Thế là thế nào…?” Tara sững sờ
không hiểu nổi. Chậm rãi, như thả nổi từ dưới nước lên, những bức tranh
của quá khứ hiện về: Jilly trong đám cưới lí nhí nói mấy câu chúc mừng
trong khi Greg ôm hờ ả, Jilly chơi quần vợt với Greg, hai người ôm
hôn nhau chúc mừng chiến thắng. Rồi đêm ấy, khi họ tán gẫu chuyện với
nhau rất lâu, ánh mắt Jilly như nuốt chửng Greg. Những ý nghĩ mới gợi
lên nỗi đau xác thịt, chọc vào não Tara làm chị đau buốt. Đêm ấy Jilly
không muốn về sớm nên Philip phải về một mình, sau đó Greg tiễn Jilly lâu
một cách đáng ngờ… Rồi Jilly đến Eden. Chính Jilly đi bơi, đánh tennis
với Greg, trong khi chị buồn bã và cô đơn. Rồi cuộc đi săn cá sấu! Với một
sự rõ ràng đáng sợ, giống như một bằng chứng cuối cùng khó chối cãi,
trong ký ức chị hiện lên hình ảnh mà chị thường cố gắng gạt đi. Đó
là vẻ mặt của Jilly khi ả ngồi trong thuyền, bất động, hoảng sợ
nhưng cặp mắt lại đầy ham muốn chưa thoả mãn.Tara thét lên man dại. Cả
người run cầm cập, chị bỏ chạy. Đi đâu? Đi đâu mà chẳng được, miễn là rời
khỏi nơi này. Được vài bước, chị đột ngột dừng lại, nôn thốc, nôn tháo. Rồi
chị lại vùng chạy tiếp cho đến khi kiệt sức và ngã lăn ra đất.Chị bị dập chân
đau điếng nhưng lấy bình tâm lại. Lết lên vỉa hè, chị ngồi dựa lưng vào
tường, lấy trong túi ra chiếc mùi soa giấy, vụng về lau vết nôn mửa còn
giây trên miệng, trên áo quần và vết bụi đất trộn với máu ở trên đầu gối.
Chị cứ ngồi như thế không biết bao lâu. Cuối cùng, mặc dầu vẫn rất buồn
nôn, người run cầm cập vì lạnh, chị buộc mình phải đứng dậy để về nhà.
Suốt đêm, nằm co quắp trên chiếc giường hẹp, chị cố gắng quên đi ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.