TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 159

Em không nghe tôi nữa. “Anh chưa bao giờ quan tâm, phải không? Anh

chỉ muốn có thứ phụ kiện thích hợp cho mùa tuyển quân.”

“Thế không công bằng...”
“Tất cả đều là dối trá, phải không Cooper? Tôi, cú bóng nhanh của anh...”
“Anh chưa từng dùng steroid,” tôi ngắt lời em, đột nhiên nổi giận.
Keely lại bật ra một tiếng cười nghẹn ngào. “Đấy, ít ra anh còn có cảm

xúc với cái gì đó.”

“Anh đi đây.” Tôi đứng phắt dậy, adrenaline rần rật khắp người trong lúc

tôi đi nhanh ra cửa trước nhà em trước khi buột ra bất cứ lời nào không nên
nói. Tôi đã làm kiểm tra sau khi cáo buộc của Simon được công bố, và tôi
trong sạch. Tôi đã được kiểm tra một lần trong hè khi khám sức khỏe tổng
quát do Trung tâm y tế thể thao của Đại học California ở San Diego thực
hiện trước khi sắp xếp chế độ tập luyện của mình. Nhưng chỉ thế thôi, và bởi
nhiều loại steroid biến mất trong cơ thể bạn chỉ trong vài tuần, tôi không thể
hoàn toàn thoát khỏi vết nhơ ấy. Tôi đã nói với huấn luyện viên Ruffalo là
lời cáo buộc đó không phải sự thật, và cho tới hiện tại thầy vẫn án binh bất
động với việc liên lạc cho các trường. Dù vậy, chúng tôi giờ đã nằm trong
tầm ngắm của báo đài, nên mọi chuyện sẽ không im lặng lâu.

Và Keely nói đúng - tôi đã lo lắng chuyện đó còn nhiều hơn là mối quan

hệ của hai đứa. Tôi nợ em một lời xin lỗi đàng hoàng hơn là cái thứ nửa vời
tôi vừa nói ra. Nhưng tôi không biết phải nói thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.