TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 164

là thế mà,” và bước tiếp trên hành lang trước khi anh kịp dời mắt đi trước.

Nate

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 3:15 chiều

Bronwyn ngồi xuống tảng đá cạnh tôi, vuốt thẳng váy phủ trên đùi và

nhìn ra những ngọn cây trước mặt. “Tôi chưa từng tới Đỉnh Marshall bao
giờ,” cậu nói.

Tôi chẳng ngạc nhiên. Đỉnh Marshall - mà thật ra cũng chẳng phải đỉnh

gì, mà giống một rìa đá lộ ra nhìn xuống cánh rừng chúng tôi từ trường băng
qua - là khu vực mệnh danh thắng cảnh của Bayview. Đây cũng là nơi nức
tiếng để rượu chè, chơi thuốc và chịch dạo, nhưng không phải là vào lúc ba
giờ chiều thứ Hai. Tôi khá chắc Bronwyn không biết gì về những điều diễn
ra ở đây cuối tuần. “Hy vọng thực tế được như mong đợi,” tôi nói.

Cậu mỉm cười. “Thế này ăn chắc việc bị quân của Mikhail Powers đánh

úp rồi.” Chúng tôi lại lẻn ra từ cổng hậu lần nữa sau khi bọn họ xuất hiện ở
trước cổng trường hôm nay. Tôi ngạc nhiên là họ chưa phát hiện ra và
chuyển sang lùng sục trong rừng. Lái xe đến thương xá lần nữa có vẻ không
phải ý hay khi vài tuần qua tiếng tăm của chúng tôi đã nổi như cồn, vậy là cả
hai tới đây.

Bronwyn nhìn xuống, quan sát một hàng kiến tha một chiếc lá qua tảng đá

cạnh chúng tôi. Cậu liếm môi như thể đang lo lắng, và tôi nhích lại gần hơn.
Phần lớn thời gian của tôi với cậu đều là qua điện thoại, còn ở ngoài đời tôi
không thể đoán ra cậu đang nghĩ gì.

“Tôi đã gọi cho Eli Kleinfelter,” cậu nói. “Bên Trước Lúc Chứng Minh

ấy.”

Ồ. Cậu đang nghĩ về vụ đó. Tôi lại nhích ra. “OK.”
“Một cuộc nói chuyện thú vị,” cậu nói. “Anh ta khá thoải mái khi nghe tôi

gọi, không có vẻ gì ngạc nhiên. Anh ta hứa sẽ không nói với ai là tôi đã
gọi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.