TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 93

đấy hữu ích. Điều đó cho thấy bằng chứng của họ nói thẳng ra là rất yếu.
Nếu không có đứa nào trong bọn cháu chỉ điểm và lời khai của tất cả các
cháu đều khớp, thì họ sẽ không còn hướng khai thác nào trong cuộc điều tra
này nữa, và tôi tin về sau vụ này sẽ được khép lại như là một cái chết do tai
nạn.”

Áp lực nơi lồng ngực tôi từ sáng đến giờ vơi đi một chút. “Dù cho Simon

đã định đăng những chuyện kinh khủng này về bọn cháu ư? Và còn cả trang
Tumblr kia nữa?”

Robin khẽ nhún vai duyên dáng. “Đến cuối cùng, đó chẳng là gì ngoài tin

đồn và trò quậy phá. Tôi biết các cháu coi nó rất nghiêm túc, nhưng xét theo
luật thì nó vô nghĩa trừ phi có bằng chứng chắc chắn xuất hiện xác nhận nó.
Điều tốt nhất cháu có thể làm là không nói về vụ án. Với cảnh sát thì chắc
chắn là không rồi, mà với ban lãnh đạo nhà trường cũng không nốt.”

“Nếu họ hỏi thì sao?”
“Bảo họ cháu đã có luật sư và không thể trả lời câu hỏi nào khi không có

mặt luật sư của mình.”

Tôi cố hình dung ra cuộc nói chuyện đó với hiệu trưởng Gupta. Tôi không

biết nhà trường đã nghe gì về vụ này, nhưng việc tôi từ chối không trả lời
khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

“Cháu có thân thiết với những bạn khác trong buổi phạt hôm đó không?”

Robin hỏi.

“Không hẳn ạ. Cooper và cháu có học vài lớp cùng nhau, nhưng...”
“Bronwyn.” Mẹ tôi cắt ngang bằng một giọng lạnh lùng. “Con đủ thân

thiết với Nate Macauley đến độ nó ghé qua đây tối qua. Lần thứ ba.”

Robin ngồi thẳng lên trên ghế, và tôi đỏ mặt. Tối qua sau khi bố bắt Nate

về cả nhà đã tranh cãi rất nhiều. Bố nghĩ Nate đã dò ra địa chỉ nhà chúng tôi
bằng cách mờ ám nào đó, nên tôi phải giải thích.

“Vì sao Nate đến đây ba lần hả Bronwyn?” Robin hỏi với vẻ lịch sự, quan

tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.