TRONG GIA ĐÌNH - Trang 141

Vui biết mấy! Đây là bằng chứng rõ rệt! Lại một lần nữa, người ta sẽ

thành công khi có nghị lực, lòng quyết tâm. Không cần tiền bạc, dụng cụ,
chẳng có gì hết! Chỉ cần một ít sáng tạo, người ta vẫn làm được cái việc
ngỡ là quá sức!

Perin không có kéo để cắt vải. Mua kéo thì tốn kém nên em đành

chịu! May thay em có con dao. Em đi tìm một hòn đá mài trên dòng sông
để mài dao cho sắc. Em trải vải trên khúc gỗ, lấy dao mà cắt. Em mò
mẫm, khâu những miếng vải và làm đi làm lại. Cuối cùng, em đã đi đến
đích. Sáng thứ bảy, Perin đi làm, sung sướng mang đôi dép đẹp màu
xám, có buộc rubăng xanh cột chéo trên đôi tất, giữ chặt đôi chân. Perin
khâu dôi dép hết bốn buổi chiều và buổi sáng bắt đầu từ khì mặt trời
mọc. Em tự hỏi em sẽ làm gì với đôi giày cũ của em khi rời khỏi lều cỏ.
Thật ra, em không lo ngại người ta lấy mất giày vì chẳng ai vào đây.
Nhưng đôi giày có thể bị chuột gặm! Để tránh cái tai họa ấy, em phải cất
giày vào một nơi an toàn. Perin chẳng có tủ, có hộp sẵn nắp đậy. Em lấy
sợi dây mây buộc đôi giày và treo trên trần của túp lều.

Perin rất tự hào về đôi dép. Tuy thế, em không khỏi lo ngại về cách

dùng dép trong lao động: đế dép có giãn ra không? Vải có giữ được dáng
không? Em thường nhìn xuống đôi chân trong lúc bốc dỡ, hay đẩy xe
rùa. Lúc đầu, dép có thể chịu đựng được nhưng rồi sau này? Cái cử chỉ
ấy đã làm cho cô bạn chú ý. Nhìn đôi dép, thấy đẹp, cô tỏ lời khen ngợi
Perin.

- Chị mua đôi giày này ở đâu thế? Cô ta hỏi.

- Không phải giày, đôi dép đây mà!

- Xinh đấy chứ! Có đắt không chị?

- Tôi chỉ tốn bốn xu mua vải. Tôi đan sậy và tự làm lấy!

- Xinh quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.