Bất quá Thạch Phong tuy bị đánh trúng nhưng lại không hề phát ra tiếng
kêu la nào. Điều này làm cho Thủy Sắc Tường Vi không khỏi cảm thấy
ngạc nhiên hết sức.
Nói thế nào thì Thạch Phong cũng chỉ là một đoán tạo sư, ở Thần Vực
chỉ tương đương với một nhân viên văn phòng. Đối với kinh nghiệm chịu
đựng đau đớn khẳng định sẽ không cao. Coi như có là tay lão luyện trong
chiến đấu ở Thần Vực, sau đòn tấn công ấy hẳn sắc mặt cũng phải co rúm
lại, nhếch miệng thở nhẹ một hơi.
Chức nghiệp của Thạch Phong lại là đoán tạo sư, thế nào cũng phải kêu
thành tiếng chứ?
Chẳng lẽ Thạch Phong tắt cảm giác đau đi hay sao. Thông thường cao
thủ đều đem cảm giác đau duy trì từ 30% trở lên, chỉ có lũ người chơi tay
mơ chịu không nổi cảm giác ấy mới tắt đi, bất quá phần lớn người chơi đều
duy trì khoảng 20%. Nhưng Thạch Phong nhìn thế nào cũng không giống
một người mới, không có khả năng tắt đi hệ thống cảm giác đau. Nhưng rõ
ràng Thạch Phong bị đánh trúng, song trên mặt ngay cả chút thống khổ đều
không có, ngược lại trên mặt còn mang nét vui vẻ. Cái này thật bất thường
rồi.
Bất quá Huy Hoàng Chiến Thần mặc kệ mấy thứ đó. Tuy hắn cũng có
cảm thấy thiếu vắng thứ gí đó, ví như tiếng kêu la thảm thiết. Có điều việc
đó không hề ảnh hưởng đến hắn tiến hành công kích Thạch Phong lần hai.
Một rìu rồi lại một rìu liên tục chém vào tứ chi của Thạch Phong. Ước
chừng sau năm giây, Huy Hoàng Chiến Thần công kích tận hứng đến mức
thiếu chút nữa kêu to.
Mà Thủy Sắc Tường Vi ở xa xa càng xem càng kinh hãi.
“Hắc Viêm, anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào!?”