TRONG TẦM NGẮM - Trang 238

tìm đường M20, và miêu tả một người đàn ông trông có vẻ thân thiện và
không đe dọa.

“Hắn xin lỗi vì đã làm mất thời gian của tôi,” cô ấy nói, “và cảm ơn vì

tôi đã giúp đỡ.”

Kathryn đã phải miêu tả đường đi đến lần thứ hai (hắn nói rằng trí nhớ

của hắn rất tệ) khi ý định của Gordon Tillman trở nên rõ ràng.

“Hắn bất thần đưa tay ra tóm lấy tôi. Hắn túm lấy lớp váy màu xám

mà tôi đang mặc, nắm chặt bên vai phải tôi và kéo tôi vào xe. Chuyện xảy
ra quá nhanh đến nỗi tôi không nghĩ rằng mình kịp hét lên. Hắn lái xe đi,
chân tôi vẫn còn ở bên ngoài xe, còn mặt tôi bị dúi vào đùi hắn. Tôi có thể
cảm thấy chiếc vô lăng phía sau gáy, và hắn dùng tay còn lại ấn đầu tôi vào
giữa hai đùi.”

Ở thời điểm nào đó, chiếc xe đã dừng lại đủ lâu để Tillman vươn tay

qua người nạn nhân và đóng cửa xe, nhưng hắn vẫn giữ đầu cô ở háng;
chiếc xe chạy ở số thấp và hắn cũng không vào số lần nào.

“Tôi đã cố quay đầu, nhưng hắn không để tôi làm vậy,” cô ấy nói với

điều tra viên ở Kent lấy lời khai cô ấy. “Đầu tôi bị ấn vào dương vật của
hắn và tôi cảm giác nó đang cứng dần lên. Đó cũng là lúc tôi biết hắn sắp
cưỡng đoạt mình.”

Một lưu ý từ viên sĩ quan có mặt cho Kelly biết nạn nhân có hai con,

đứa nhỏ nhất mới mười tám tháng. Cô ấy làm tư vấn tuyển dụng toàn thời
gian và đã kết hôn được mười một năm.

“Tôi hoàn toàn ủng hộ các thủ tục của cảnh sát và sẵn sàng tham dự

phiên tòa, nếu được yêu cầu.”

Tất nhiên là cô ấy sẽ làm như vậy. Sao em lại không? Sao em lại

không, Lexi?

“Tôi cần chút không khí trong lành,” cô nói với Nick - người hiếm khi

ngẩng mặt khỏi bàn làm việc. Kelly rời Đội

Điều tra các vụ giết người, chạy xuống cầu thang và tìm đường ra khu

vực cửa ở phía sau nhà ga. Cô nhận thấy hai tay mình nắm chặt và buộc
mình duỗi những ngón tay ra rồi hít một hơi thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.