TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 157

Không có bất cứ lời đáp lại nào.

Ba giây sau, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo, liên tục không ngừng…

“Mẹ kiếp, đó không phải là cô gái ấy sao!”

“Đúng đó, là cô ấy!”

“Sao bọn họ vẫn còn ở bên nhau!”

“…” Tiêu Quý lặng lẽ đầy vạch đen, bọn họ vẫn ở bên nhau là chuyện

quái lạ thế sao?

Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, Mễ Tu và các bạn chào hỏi lẫn nhau, sau

đó anh ôm vai Tiêu Quý đi vào trong, người ngồi hai bên sofa di chuyển,
chừa ra hai chỗ trống, Tiêu Quý kề sát Mễ Tu ngồi xuống.

Anh chàng ở phía bên kia trước đây cùng ký túc xá với Mễ Tu, hơi

béo, cao to, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác, nghe nói từ bé đã là người
nói nhiều. Hai người đã lâu không thấy, hôm nay gặp mặt, miệng của anh
chàng đó không hề ngừng nghỉ, ngay cả cô bạn gái nhỏ bé bên cạnh anh ta
cũng bị gạt sang một bên.

Tiêu Quý hoàn toàn không xen vào, tuy rằng cô quen với bạn học của

Mễ Tu, nhưng vì không cùng một trường cho nên không thân thiết lắm, gặp
mặt chỉ có chào hỏi, không biết nói gì hơn. Hiện tại Mễ Tu vội vàng ứng
phó với bạn học, không nhàn rỗi mà săn sóc cô, Tiêu Quý hơi nhàm chán
nhìn đông nhìn tây, đùa nghịch vạt áo, nhìn chằm chằm màu sắc đỏ chót loá
mắt kia, cô nhớ tới năm mươi tờ chủ tịch Mao.

Trên tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý lấy lại tinh thần, cô hơi quay đầu,

nhìn thấy Mễ Tu vẫn còn cười nói với anh chàng kia, nhưng bàn tay ở bên
hông anh đang nắm chặt tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lòng
bàn tay cô. Tiêu Quý cười nhẹ, đôi mắt to cong lên, hai má lúm đồng tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.