TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 190

Tiêu Quý giật mình thấy khuôn mặt đầy lệ của Hầu Tử, cô hô lên

không rõ ràng: “Hầu Tử…”

Hầu Tử dẹt miệng, dùng sức lau mặt, cong khoé miệng nở nụ cười,

khóc thút thít nói: “Kỳ thật không nhớ được bà ấy cũng tốt, tớ đã quên cảm
giác có mẹ là gì lâu rồi, tớ không thèm hâm mộ cả ngày bị mẹ càm ràm
đâu. Hơn nữa, năm đó bà ấy chê bai bố tớ không có quyền thế, chỉ là một
viên chức nho nhỏ, nên bà ấy mới ly hôn, một người phụ nữ ham giàu lại
nịnh bợ, tớ không cần người mẹ như vậy, tớ thế này rất tốt, tự do tự tại,
không ai quản, cậu không biết đâu mấy năm trước tớ nghe được bài hát
người mẹ kia, cảm thấy rất may mình không có mẹ…”

“Hầu Tử…” Tiêu Quý khàn giọng, sợ hãi nhìn cô.

Hầu Tử tiếp tục mếu máo, bờ vai run lên, đột nhiên cô oa một tiếng

khóc lớn, đột nhiên ôm lấy Tiêu Quý. Làm sao có thể không muốn có mẹ
chứ, cho dù bà ấy ham giàu, cho dù bà ấy chê bần yêu phú quý, chỉ cần bà
ấy cần cô, chỉ cần bà ấy chịu về nhìn cô, như vậy là tốt rồi, nhưng mà,
không có, một lần cũng không có, sao có thể nhẫn tâm như vậy, nếu không
cần cô thì tại sao lại sinh ra cô, vì sao muốn cô trở thành đứa con không có
mẹ…

Lúc Mễ Tu đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng thế này, hai cô gái ôm đầu

khóc lóc, bờ vai run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa…

Sau khi khóc lóc kể lể với Mai Phương, hiểu rõ thái độ của Tiêu Quý

hôm nay, Lưu Cẩm Trúc ở lại đây cũng không có tác dụng gì, dần dần bình
tĩnh lại, Lưu Cẩm Trúc khẩn thiết nhờ vã Mai Phương, hy vọng Mai
Phương chăm sóc tốt cho Tiêu Quý, bà sẽ nghĩ cách để nhận được sự lượng
thứ của Tiêu Quý, sau này bù đắp cho cô. Mai Phương gật đầu hứa, nói với
bà đừng vội, hiện tại Tiêu Quý không thể chấp nhận, nhưng dù sao bà cũng
là mẹ cô, máu mủ tình thâm, Tiêu Quý là đứa bé mềm lòng, dần dần sẽ tha
thứ cho bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.