“Có lỗi với ai cũng không thể có lỗi với dạ dày của mình, đi, các chị
em, cùng đi cung cấp cho hệ tiêu hoá của tụi mình thôi!”
Tiêu Quý lặng lẽ bất đắc dĩ, liếc nhìn Mị Mị mỉm cười. Bản lĩnh ăn
nói của Hầu lão tam nhà các cô thật sự là vững chắc lại quái dị, đối với
năng lực lý giải của loài người tuyệt đối là một thử thách mới.
Tiêu Quý đi theo các bạn cùng xuống lầu, cô có chút không yên lòng,
chẳng biết Mễ Tu tan học chưa, cô còn chưa mua di động, không có cách
báo cho anh biết, nếu Mễ Tu đến không tìm thấy cô thì làm sao đây. Nghĩ
thế, Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu đi đường, không hề để ý Hầu lão tam đi đằng
trước cô đột nhiên dừng bước chân, rồi lén lút nói gì đó với bọn Mị Mị.
“Mị Mị, cậu xem, bên kia có một anh chàng đẹp trai, cậu nói xem, anh
ấy có phải đang đợi tớ không?” Hầu Tử tiến đến cạnh lỗ tai Mị Mị, ra vẻ
ngượng ngùng.
“…Chắc là không phải đâu.” Mị Mị hiền lành yếu ớt nói.
“Tớ đương nhiên biết không phải, tớ hoàn toàn không biết anh ấy.”
Hai mắt Hầu Tử ngay lập tức đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm
sao có thể quen biết anh ấy”.
“…” Mị Mị không nói gì mà còn nhìn cô với vẻ vô tội.
“Cậu nói xem, tớ đi qua dụ dỗ anh ấy được không?” Hầu Tử xoa tay,
hèn hạ nói.
“Không tốt đâu.” Mị Mị mau chóng nắm lấy móng vuốt của Hầu Tử,
sợ con khỉ này vội vàng chạy qua.
“Tớ đương nhiên biết không tốt, tớ lại chẳng ngốc nghếch.” Hai mắt
lại đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể làm ra chuyện
ngu xuẩn như vậy” lần nữa.