TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 299

“Đúng rồi, anh về khi nào?” Mị Mị ngẩng đầu, vẫn cười nhẹ trong

veo, nhưng ý cười không ở trong đôi mắt.

“Sáng nay.” Du Phong trả lời, nhìn cô gái trước mặt mà không hề chớp

mắt, không bỏ qua bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt cô.

“Buổi sáng à, giờ đã giữa trưa rồi.” Mị Mị lẩm bẩm, ngón tay vặn vẻo

đã trắng bệch, kể cả sắc mặt, không có chút màu máu.

“Anh…” Dường như Du Phong nhận ra gì đó, anh ta hé miệng, lại chỉ

có thể nói ra một chữ này, hiện tại anh ta nói gì cũng chẳng có ý nghĩa.

“Du Phong, không bằng chúng ta chia tay đi.”

Du Phong nắm chặt quả đấm, toàn thân đều cứng ngắc, màu mắt sẫm

lại, hiện ra vẻ hoang mang trong phút chốc.

“Anh thấy đó, từ khi Doãn Cách Tử đi rồi, anh luôn rầu rĩ không vui,

cho dù em lấy lòng anh thế nào, chọc anh cười, anh cũng cười có lệ, chưa
từng thật lòng vui vẻ. Kỳ thật em có nghĩ tới việc cho anh thời gian, dù sao
anh thích Doãn Cách Tử lâu như vậy, không ai không có quá khứ. Nhưng
mà Du Phong, hiện tại em không muốn đợi nữa, anh biết cô ta xảy ra
chuyện nên đi thăm, em không trách anh, nhưng anh không nên không nói
lời nào mà bỏ đi, cho dù là một cú điện thoại, một tin nhắn, em cũng sẽ
không ngăn cản anh. Anh đi lâu như thế, không có một chút tin tức, chưa
từng gọi điện cho em, anh có biết lúc ba em gặp chuyện không may, em
muốn anh ở bên cạnh em biết bao, lúc đó anh ở đâu, tại đất nước Mỹ xa
xôi, ở bên cạnh một người con gái khác. Em không phải là người giỏi xử
lý, có thể đối phó với các loại sự cố đột nhiên xảy ra, nếu không có Tiêu
Quý và các bạn, nếu không có Mễ Tu, em thật sự không biết nên làm gì, lúc
đó anh đã ở đâu, giúp Doãn Cách Tử giải quyết ổn thoả, xử lý chuyện của
cô ta. Mặc dù anh đã trở về, anh cũng không báo cho em biết trước, nếu
không vì Mễ Tu thì chừng nào anh mới nhớ tới còn có một người là em. Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.