diện anh ta, từ lúc anh ta xuất hiện đã chẳng nhìn anh ta, thậm chí tiếc rẻ
một ánh mắt. Du Phong cúi đầu, trông thấy gân xanh nổi trên tay, nhớ lại
cảnh tượng ngày đó anh ta vội vàng chạy đến bệnh viện.
Từ khi ở chỗ Mễ Tu biết được tin tức ba Mị Mị nằm viện, Du Phong
không kịp thay quần áo mà chạy tới bệnh viện, vốn định giải thích rõ ràng
với Mị Mị, sau đó đi gặp ba mẹ cô. Nhưng ở ngoài phòng bệnh liền đụng
phải Mị Mị, cô kinh ngạc trông thấy anh ta, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại,
sắc mặt không gợn sóng nói với anh ta, đi theo em. Nói thật, khi đó Du
Phong có dự cảm xấu, anh ta chưa bao giờ thấy Mị Mị như vậy, ở trong
lòng anh, cô luôn điềm tĩnh khéo léo.
Du Phong đi theo Mị Mị đến một góc không người, cô đứng bên cửa
sổ, hình dáng thoạt nhìn có chút dứt khoát.
“Miểu Miểu, em hãy nghe anh nói, ngày đó quá đột ngột, anh không
suy nghĩ nhiều lắm, cũng sợ một mình anh Cách Hi không thể ứng phó, nên
mới đi theo anh ấy, sau khi giải quyết xong chuyện của Doãn Cách Tử, anh
lập tức cấp tốc trở về.” Du Phong nhíu mày, nhìn bóng dáng gầy yếu của
Mị Mị, anh ta vội vàng giải thích.
Mị Mị xoay người, cười nhẹ với anh ta, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn
của trước kia, nhưng Du Phong lại chẳng thoải mái chút nào, anh ta luôn
cảm thấy lúc này Mị Mị không giống như trước.
“Ừm, em biết, Doãn Cách Tử không sao chứ?” Mị Mị hỏi.
“Không có chuyện gì, anh Cách Hi ở đó chăm sóc cô ấy.” Du Phong
nhẹ giọng trả lời.
“Không sao là tốt rồi.” Mị Mị cúp mắt, cười yếu ớt.
“Miểu Miểu…” Du Phong đột nhiên không biết nên nói gì.