TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 463

Tiêu Quý đờ đẫn lắc đầu, vẫn không có biểu cảm gì.

Mễ Tu nắm chặt quả đấm, anh vươn tay ôm lấy cô, không nói câu nào

với người khác, bước chân anh nhẹ nhàng vững vàng rời khỏi bệnh viện.

Trên đường không nói gì, cho đến khi trở về nhà trọ của Mễ Tu, Tiêu

Quý vẫn im lặng.

Lưu Cẩm Trúc thấy Tiêu Quý như thế bà không khỏi hoảng sợ. Lúc

này Tiêu Quý không có linh hồn, không có cảm xúc, sắc mặt tái nhợt, đôi
mắt mở thật to, bên trong trống rỗng, tầm mắt như không có tiêu cự. Toàn
thân cô cứng ngắc, mặc cho Mễ Tu ôm cô vào phòng, ngồi trên giường rồi
anh ôm cô vào lòng.

Lưu Cẩm Trúc vẫn lo lắng, bà theo vào, bất an hỏi Mễ Tu: “Tiểu Quý

sao thế?” Bộ dạng lại thế này, không có chút sức sống.

Mễ Tu vuốt mái tóc rối bời của Tiêu Quý, anh ngồi xổm trước mặt cô,

nắm chặt hai tay cô, đôi mắt đen láy dịu dàng, lại không giấu được nỗi đau
trong đó.

“Tiểu Quý, anh ở đây, anh không sao, không có việc gì đâu, đồ ngốc.”

Đôi mắt Tiêu Quý dường như dần dần có tiêu cự, cô nhìn người trước

mặt, tầm mắt từ từ rõ ràng.

Sau đó, cô oà một tiếng khóc lớn.

Giống như một đứa con nít, nước mắt nước mũi chảy ra, cô vừa khóc

vừa thút thít, nói đứt quãng: “Em…em sau này…không bao giờ…cãi nhau
với anh…nữa… Em nhất định nghe…nghe lời, ngoan ngoãn… Em sẽ rất
ngoan… Anh…anh đừng bỏ…bỏ lại em…đừng bỏ lại em…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.