TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 184

“Không hỏi thân phận, không hỏi ý đồ, không hỏi đi đâu.” Thời

Diểu Diểu trả lời trầm ổn và lưu loát.

Gã hán tử cười cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhúc nhích

theo: “Cô nương cũng rất thông thạo quy củ chỗ này đó!” Thời Diểu
Diểu chỉ cười khẩy lạnh lùng.

“Nếu cô nương đã hiểu biết quy củ nơi này như vậy, hẳn cũng rõ

cung cách hành sự ở đây chứ?” Nói đoạn, hán tử đưa mắt đánh giá Tý
Ngọ một lượt từ trên xuống dưới, Tý Ngọ hoang mang hết nhìn đối
phương, lại quay sang nhìn Thời Diểu Diểu.

“Ừm, sợ rằng chuyện này tôi nói ra, các anh không dám nhận!”

Thời Diểu Diểu cao giọng nói.

“Hình như cả thành Bắc Bình này không có việc gì mà Mã gia

không dám nhận cả!” Giọng điệu của y không giấu vẻ khoa trương, kế
đó lại tiếp lời: “Tiểu cô nương, không cần phải khích tôi làm gì, nếu
tôi nói việc này không dám nhận, thì cả thành Bắc Bình cũng không ai
dám nhận đâu.”

“Chuyện này ông thực sự không dám nhận đâu.” Thời Diểu Diểu

không chút nể nang.

Hán tử hơi cúi đầu “hừ” một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì tôi cũng

rất muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đây.”

“Ông có quy tắc, tôi cũng có quy tắc của mình.” Thời Diểu Diểu

nhìn hán tử nói.

“Cô nương cứ nói ra xem nào.” Trong lúc nói chuyện, đối

phương đã ngồi xuống ghế.

“Bất cứ người nào, sau khi biết chuyện này đều phải nhận làm,

bằng không...” Chữ “giết” cuối cùng còn chưa thốt ra khỏi miệng, tay
Thời Diểu Diểu đã chém xuống.

Hán tử liếc Thời Diểu Diểu, rồi nhìn sang Tý Ngọ ngồi bên cạnh,

bật cười như thể tự giễu: “Kể cả tôi không nhận, hẳn các người cũng
chẳng làm gì được đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.