TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 185

“Hừ, tôi biết Mã gia xưa nay rất coi trọng chữ ‘tín’, chắc hẳn sẽ

không vì một vụ mua bán mà đập vỡ biển hiệu vàng mấy chục năm
nay của mình đấy chứ?” Thời Diểu Diểu mỉm cười.

“Được rồi, cô nương cứ nói xem đó là việc gì trước đã!” Hán tử

cảm thấy cô gái trước mặt mình chẳng những xinh đẹp tuyệt trần, mà
cách nói chuyện cũng khiến người ta có cảm giác cô là người thông
minh dị thường.

Thời Diểu Diểu ghé miệng bên tai hán tử khẽ thì thầm mấy tiếng,

y nghe mà trợn tròn mắt há hốc miệng ra, khi Thời Diểu Diểu nói
xong, sắc mặt hán tử trở nên nặng nề, hai hàng lông mày rậm nhíu
chặt, ngón tay không ngừng gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.

“Mã gia, sao rồi? Công việc này ông có dám nhận không?” Thời

Diểu Diểu nhìn Mã gia đang trầm tư, nói.

“Cô bé con, đợi đã, để tôi nghĩ xem.” Hán tử ấn mạnh lên trán

một cái, những nếp nhăn trên trán bị lực của ngón tay di thành hình
nếp sóng, Tý Ngọ thấy vậy rất muốn cười, nhưng bầu không khí trong
phòng quá ngột ngạt, khiến anh ta không sao cười nổi.

“Được rồi, quyết định vậy đi, nhưng thù lao thì...” Hán tử đẩy

ghế đứng dậy.

“Ừm, ừm, chỉ đợi câu này của ông thôi, tiền không phải là vấn

đề.” Thời Diểu Diểu nhoẻn miệng cười tươi.

“Hả?” Mã gia đưa mắt đánh giá Thời Diểu Diểu, tựa hồ rất không

yên tâm, Thời Diểu Diểu mỉm cười lấy trong túi ra một hộp nhỏ hình
chữ nhật, trên nắp khảm hai con phượng hoàng, cô mở hộp ra, đồ vật
bên trong được gói bằng vải đỏ, lại mở tấm vải ra, bên trong hóa ra là
mấy đỉnh vàng.

Tý Ngọ không khỏi giật mình, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng

nhìn thấy nhiều vàng đến thế, nhưng hán tử kia lại rất bình tĩnh, y nhặt
một đĩnh lên, mấy đĩnh vàng này toàn là loại bốn lượng từ chế độ cũ, y
cầm trên tay mân mê một chốc rồi nói: “Cô nương nói, tối nay cần
dùng luôn phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.