TRƯNG TRẮC - Trang 93

"Tôi mới ở Liên Lâu về. Lòng dân còn phân tán. Tích Quang đã đứng

vững chân ở Giao Chỉ, mở trường dạy chữ Hán, đem các dụng cụ làm
ruộng bằng sắt cho nhà nông... Việc ấy khiến giới quý tộc và đám chức sắc
ở chiềng, chạ thích thú. Nhưng dân chúng không ưa những phong tục mới
mẻ cưới xin, cảm thấy gò bó. Họ vẫn luyến tiếc lối sống tự nhiên, phóng
túng."

Hùng Trưng khoe:

"Trùm Lí vừa biếu tôi một con chim ưng săn mồi và đưa thư. Một con

chim thần. Chúng ta muốn không bị biến thành cái bóng của người Hán thì
cốt yếu là phải duy trì được thiên tính, chỉ có chiềng chạ, làng xóm mới duy
trì được cái đó."

Thi gật gù:

"Lạc tướng nói chí phải. Dân Lạc phần đông mù chữ, chỉ có cách

truyền khẩu, hát nói, hát đồng dao, hát vè. Mưa dầm thấm lâu. Trùm Lí làm
việc này rất giỏi. Xin hỏi, việc liên lạc với Cửu Chân, Nhật Nam đến đâu
rồi? Ý tới của Lạc tướng?"

Hùng Trưng trầm giọng, nhắc lại những lời ông được Hùng Tổ truyền

dạy:

"Đó là việc mà tôi luôn canh cánh bên lòng. Thưa huyện lệnh, cổ nhân

nói, con ve sầu sinh mùa xuân, chết vào mùa hè, không biết một năm dài
như thế nào. Con người may mắn hơn con ve sầu, có thể sống trăm năm, có
được trí khôn, biết muốn đi trăm dặm thì phải chuẩn bị lương thực ăn hai
ba ngày, muốn đi ngàn dặm thì lương thực phải mang theo cho vài ba
tháng. Chúng ta muốn khôi phục giang sơn nhà Hùng thì phải có chí của
chim bằng vượt biển Đông, có sức của hổ báo trấn áp muôn loài. Cái chí ấy
phải truyền từ đời này sang đời khác, đời cha chưa làm được thì đời con,
đời con không được thì đời cháu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.