- Anh chết bốn lần.
Văn Thon bò chuyến nữa. Lại chết những sáu lần!
Vừa lúc ấy anh em xách mìn giả và cọc chống đến. Sử nói hậm hực:
- Báo cáo anh, Chánh nó kêu đau bụng. Có lẽ...
Khiêm khẽ huých Sử, nháy. Sử im. Lương không để ý, quay lại:
- Khiêm vượt cho anh Văn Thon xem.
Khiêm cởi áo, quần dài. Cả người Khiêm cũng xoa bùn đỏ chưa kịp
tắm, dưới bụng bết từng mảnh đất. Khiêm nhìn lớp rào một loáng như
lượng sức, rồi thoăn thoắt mở đường chui qua quãng rào rộng bốn thước
chỉ mất có ba phút. Các ống bơ vẫn nằm yên.
Nhưng Lương cau mày:
- Động tác khá, phải cái chủ quan. Cậu vấp ở đây. Ban ngày mà còn
thế, hỏng!
Lương luồn tay chỉ một cái mấu mìn bị ngón chân út của Khiêm chạm
phải. Rồi anh cởi áo quần, vơ bó cọc, làm động tác mẫu. Sử đứng trố mắt
nhìn. Tài quá, nhanh và chắc đến thế là cùng!
Lương vượt rào mất năm phút. Rồi anh bò ngược lại để Văn Thon thấy
rõ hơn. Vừa đứng lên anh lại ngã ngồi, chân phải rung bần bật. Văn Thon
chồm đến đỡ Lương, hỏi dồn. Lương nhăn trán nói khẽ:
- Chỗ chó cắn hôm qua.
Suốt một giờ Văn Thon bò qua bò lại dưới mạng dây tre. Đến lần cuối
cùng anh không chạm mìn, các ống bơ cũng không động. Anh đứng lên, co