TRƯỜNG ĐỜI - Trang 55

- Ai là người vô lễ trước? Người ta cần phải biết vô lễ với những người

vô lễ với mình?

- Thôi... không... mà bây giờ... Ông làm là làm với ba tôi, chứ có phải

đâu làm với tôi.

- Dù thế, nhưng một khi cô đã không bằng lòng tôi thì sự làm ăn nó cũng

chẳng còn gì là thú nữa. Vả tính tôi không chịu được những cái gì...

- Ông chẳng phải chịu cái gì cả. Thôi, ông đừng nhắc tới nữa, lúc ấy, bộ

thần kinh của tôi có rối loạn thật. Tôi xin lỗi ông.

Trọng Khang cúi đầu ngẫm nghĩ một lát:

- Thế bây giờ cô muốn xuống ngựa nghỉ ở đây đợi hay ta đi lại?

- Thôi ngồi nghỉ ở đây.

Trọng Khang buộc ngựa, rồi lại đỡ Khánh Ngọc xuống. Chàng dắt ngựa

của nàng lại một bãi cỏ, rồi móc thuốc lá nhồi vào cái "píp". Vừa hút, vừa
đứng nhìn ra Sủi-ón-lửng.

Bỗng chàng nghe ở sau lưng có tiếng tách. Chàng quay lại thì đã thấy

Khánh Ngọc tươi cười chạy đến.

- Tôi đã chụp đền ông một bức ảnh rồi. Lỗi tại tôi thật. Chốc nữa, ông

đừng nói gì với ba tôi và anh François nhé, người ta cười tôi. Lúc đó, lòng
tôi thương cảm quá. Thôi, ông bắt tay tôi đi và đừng nghĩ gì đến nữa.

Khánh Ngọc giơ tay. Trọng Khang nắm lấy.

- Ông khí khái mà tôi thì trẻ con.

Trọng Khang cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.