TRƯỜNG ĐỜI - Trang 54

Cái mỉm cười và câu hỏi ấy làm cho Khánh Ngọc tức giận:

- Không! Tôi không muốn nghe nữa!

Nàng nói xong, đứng phắt dậy, vùng vằng lại tháo cương ngựa, rồi nhảy

tót lên, quất cho chạy bay lên phía đường cái. Trọng Khang lặng lẽ trèo lên
ngựa, rồi cho đi thủng thẳng theo nàng.

Lên đến đường cái Khánh Ngọc ghìm ngựa lại, đứng đợi Trọng Khang

cũng vẫn cứ cho ngựa đi từ từ. Khánh Ngọc hình như còn bực tức cho ngựa
quay đi, nhưng được một quãng lại quay lại.

Khi hai người đã gần nhau, vẫn bằng cái mỉm cười ấy Trọng Khang bảo:

- Tôi không ngờ cô dễ xúc động và dễ giận đến như thế?

- Phải, đàn bà chúng tôi thế, chỉ có đàn ông các ông là ghê gớm.

- Chính thế. Đàn ông cần phải ghê gớm. Những người đàn ông nào

không ghê gớm chỉ mới đàn ông có một nửa. Người đàn ông nào thật đàn
ông thì phải biết dành những xúc cảm ẻo lả cho đàn bà. Ngay bây giờ, nếu
cô không bằng lòng tôi thì tôi xin quay đầu ngựa về Pa-kha.

Khánh Ngọc lặng im.

- À, thế nghĩa là cô không bằng lòng tôi?

Khánh Ngọc vẫn lặng im. Trọng Khang quay đầu ngựa. Nhưng chàng

mới đi được mươi bước thì Khánh Ngọc đã gọi giật lại:

- Thế ông bỏ tôi một mình ở đây à?

- Đoàn người ngựa cũng sắp đến nơi rồi.

- Ông thật là người vô lễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.