TRƯỜNG HẬN CA - Trang 269

ngờ Lệ Lợi tìm đến nhà Trình. Thời gian này, ngoại trừ những lúc ngủ, hầu
như Trình không ở nhà bao giờ, cũng không biết Lệ Lợi đến tìm bao nhiêu
lần, cuối cùng cũng bắt được anh trong thang máy. Lệ Lợi lên gác, không
gặp, đang chờ để xuống, bất ngờ Trình từ trong thang máy bước ra. Hai
người nhìn nhau, vừa quen vừa lạ, cùng thay đổi, nhưng lại như không thay
đổi, tất yếu phải thế. Lệ Lợi mặc đồ đại cán, quần ka-ki, đầu gối phồng to,
ống quần ngắn ngủn. Chân đi giày da phủ một lớp bụi dày, kính cũng phủ
bụi, hình như cận thị nặng hơn, kính xoáy vòng xoáy vòng, nơi tận cùng là
hai con mắt, ánh sáng đôi mắt cũng như xoáy sâu vào trong. Trình nói:

- May quá!

- May thế nào, anh may chứ đâu phải em may.

Trình bị Lệ Lợi giội nước lạnh, không biết nói gì hơn. Lệ Lợi nói:

- Sáng đến không gặp, tối đến không gặp, trưa đến cũng không gặp!

Miệng Trình nói xin lỗi, bụng lại biện bạch: gặp đây rồi thôi? Anh mở cửa
mời Lệ Lợi vào nhà. Trưa chủ nhật, để Kỳ Dao nghỉ, anh định đi tắm, phải
về nhà lấy áo quần, không ngờ gặp Lệ Lợi. Lệ Lợi vào nhà, đứng dưới ánh
nắng đang cuốn bụi, mặt không nét cười, ánh mắt tỏ vẻ bực dọc. Trình hơi
hồi hộp, tim đập mạnh, có phần lúng túng, muốn tìm chuyện gì đó, nhưng
anh lại nói:

- Lệ Lợi tìm tôi có việc gì thế?

Lệ Lợi càng bực hơn:

- Không có việc gì không tìm được à?

Trình đỏ mặt, cười gượng, đi pha trà mời khách, nhưng bình nước nóng
trống không, cốc thủy tinh đầy bụi, nắp hộp trà gỉ đen, mở mãi không ra. Lệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.