TRƯỜNG HẬN CA - Trang 301

ăn uống không đầy đủ sẽ mệt mỏi, gan yếu, nhưng tất cả những điều đó
không quá sức chịu đựng của bản thân, bởi vậy Lệ Lợi cho là việc nhỏ.
Nhưng một hôm, đột nhiên Lệ Lợi không dậy nổi, yếu đến mức không cầm
nổi tờ giấy. Nằm ở khu lưu bệnh nhân để tiếp nước đường ba ngày liền, ông
chồng cõng vợ về. Lệ Lợi nằm bẹp trên lưng chồng, hơi thở nặng mùi, tình
cảm trở nên mềm yếu. Lệ Lợi áp mặt lên gáy chồng, muốn nói gì đó mà
không nói nổi. Tình cảm mềm yếu ấy cũng rất khác thường, khiến Lệ Lợi
dự cảm điều chẳng lành. Việc mà chồng có thể làm cho vợ là, gọi tất cả
người thân ở Sơn Đông ra. Đó là những người thật thà nhất thiên hạ, nhất là
thật thà trong tình cảm, nhưng lại rất cách bức với Lệ Lợi. Với tình cảm
thương xót nặng nề, họ ngồi cả ở ngoài phòng ngủ của Lệ Lợi, thỉnh thoảng
lại thì thầm với nhau. Trông họ như những người túc trực bên linh cữu,
khiến căn phòng bao trùm bầu không khí tang tóc. Tình cảm mềm yếu bất
thường ở Lệ Lợi làm cho bầu không khí ngột ngạt bỗng chốc tan biến. Lòng
kiên nhẫn chống lại bệnh tật cũng không tồn tại. Hàng ngày, mở cửa phòng
ra Lệ Lợi lại bắt gặp những bóng người xa lạ, tiếng nói quê mùa xa lạ. Mấy
bận Lệ Lợi kêu la ầm ỹ, kêu la những người thân này đang thôi thúc cái
chết đến sớm. Những người bà con cắn răng chịu đựng và coi những lời kêu
la ấy là nỗi đau của người bệnh.

Kỳ Dao không biết Lệ Lợi ốm. Trước đó, Lệ Lợi đang tham gia cuộc vận
động giáo dục xã hội chủ nghĩa ở Xuyên Sa, mỗi tháng được về bốn ngày,
nên hai người ít gặp nhau. Hôm ấy, Kỳ Dao qua ngõ nhà Lệ Lợi, gặp bà mẹ
chồng Lệ Lợi, Kỳ Dao chào hỏi trước. Bà cụ không nhớ Kỳ Dao là ai,
nhưng vốn tính xởi lởi, hay chuyện, hơn nữa những hôm mới rồi cũng buồn,
bà đứng lại nói như không thể nào dứt ra được. Kỳ Dao nghe nói không
khỏi giật mình, bỏ mặc bà cụ đang khóc, đi ngay vào ngõ. Nàng đi thẳng
vào nhà, đi qua những người đang ngồi lặng lẽ, đẩy cửa phòng Lệ Lợi.
Trong phòng, rèm cửa sổ che kín, chỉ một ngọn đèn đầu giường, Lệ Lợi
ngồi tựa gối, đọc cuốn Sinh hoạt chi bộ, nở nụ cười khi thấy Kỳ Dao vào.
Kỳ Dao rất ít khi thấy Lệ Lợi cười, lúc nào cũng cau có, nộ khí xung thiên.
Nụ cười hôm nay trông thật đáng thương, như người xin ăn, bất giác sống
mũi cay nồng. Kỳ Dao ngồi xuống cạnh giường, lòng hồi hộp, chỉ mới mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.