TRƯỜNG HẬN CA - Trang 304

và chàng rể là những tín đồ cộng sản không bằng lòng, bà quay lại, thay bộ
đồ giản dị hơn rồi mới đi. Trên đường đi, bà với tâm trạng thật trịnh trọng.
Bà rất ngại đến nhà con gái, tất cả chỉ đến hai ba lần gì đó. Ba cậu cháu
ngoại nhìn bà như nhìn quái vật, con gái cũng không giữ sĩ diện cho mẹ,
đến không đón, về không tiễn, nói năng thì cộc cằn bốp chát. Con rể là
người trung hậu, người duy nhất lễ độ với bà, nhưng bà lại rất xem thường
anh con rể, chê anh nói tiếng Sơn Đông không hiểu nổi, lại chê anh mồm
miệng toàn mùi hành tỏi, không thèm để ý đến anh. Con rể không biết nịnh
mẹ vợ, đành chịu đựng sự lạnh nhạt của bà. Bây giờ Lệ Lợi ốm, bà tưởng
đâu được nước, có đủ lý do để đến nhà, không thèm nhìn những người nhà
quê đang ở đấy, cứ thế đẩy cửa phòng Lệ Lợi. Bà ngồi chưa được năm phút
đã đưa ra một chục lời phê bình và đề nghị, những lời phê bình là phủ nhận
tất cả, còn lời đề nghị biết rằng không thể được nhưng cũng nói ra. Thoạt
đầu, Lệ Lợi chịu đựng, bà mẹ thì được đằng chân lân đằng đầu, càng nói
càng hăng, vung tay vung chân, đòi thay chăn thay đệm, tắm rửa gội đầu
cho Lệ Lợi, tất cả đều thay mới. Lệ Lợi không còn đủ kiên nhẫn, lẳng ngay
cái đèn xuống đất. Bà mẹ chồng người Sơn Đông ở phòng ngoài nghe thấy
trong phòng ồn ào, cũng mạnh dạn chạy vào, trong phòng đã lộn xộn lắm
rồi. Bình nước nóng vỡ tan, thuốc đổ tung toé, bà mẹ Lệ Lợi thì mặt tái
nhợt, níu lấy bà thông gia mà thanh minh, thuyết lý. Lệ Lợi thì ném hết các
thứ trong tay, đến lượt ném gối đầu, chăn đắp. Bà mẹ chồng vơ lấy cái chăn,
quấn chặt Lệ Lợi, Lệ Lợi run cầm cập trong vòng tay bà, bà khuyên bà
thông gia cứ về đi, mai kia hãy đến. Lệ Lợi nhìn mẹ đi ra, ngay lập tức lả đi.
Kể từ đó bà không để ai tuỳ tiện vào phòng Lệ Lợi, ai vào phải hỏi trước,
Lệ Lợi đồng ý thì mới vào.

Trình và Kỳ Dao đến thăm Lệ Lợi, bị từ chối. Bà già người Sơn Đông ra nói
lại, Lệ Lợi mệt, muốn ngủ, không muốn tiếp ai. Bà như phải làm điều sai
trái, không dám nhìn hai người, như hối lỗi. Hai người biết tại sao Lệ Lợi
không muốn gặp, nhưng lại không muốn thừa nhận, buồn và sợ. Việc Lệ
Lợi không gặp như một lời trách cứ, trong tình cảnh này, lời trách cứ làm họ
suốt đời không thể ngẩng lên được. Hai người không dám nhìn vào mắt bà
già, cả hai bên đều tránh ánh mắt của nhau, vội vã chia tay, ai về nhà nấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.