TRƯỜNG HẬN CA - Trang 345

mà Kỳ Dao vẫn chưa về, dần dần quên cả mẹ, rất tự do. Lâm đi đi lại lại
trong nhà, chỉ vào cái tủ gỗ đào hoa tâm năm ngăn, nói:

- Cái tủ này cổ lắm rồi - Rồi chỉ cái bàn phấn, nói - Cái bàn gương này cũng
cổ lắm, soi vào rất thật mặt.

Vi Vi cười nói:

- Thế nào là cái gương không thật mặt?

Lâm cười, không giải thích, rồi đến xem cái màn tuyn, kết luận cũng là thứ
xưa lắm rồi.

Vi Vi vặn hỏi:

- Vậy ra nhà em là cửa hàng đồ cổ hay sao?

Lâm biết Vi Vi hiểu sai ý mình, nhưng không giải thích. Vừa lúc Kỳ Dao
về, tay cầm mấy hộp kem, rồi vào bếp lấy đĩa, thìa chia cho từng người. Hai
người tỏ ra mất tự nhiên, cùng im lặng. Kỳ Dao hỏi Lâm bài vở ôn đến đâu
rồi, thi ở đâu, hỏi mười câu thì Vi Vi giành lấy trả lời đến tám, chín. Lâm
không kịp nói câu nào, chỉ cúi nhìn hoa văn và viền vàng trên đĩa, nghĩ
những đồ sứ loại này bây giờ rất hiếm. Lâm tuy còn trẻ, nhưng lại rất hoài
cổ, thấy cái gì cổ cũng thích. Không phải Lâm đã từng được hưởng dụng
những thứ đồ cổ đó, ngược lại chưa bao giờ anh được dùng đến nó. Anh chỉ
được nghe bố nói về ngày xưa, có ai lại không có những hồi ức tốt đẹp về
ngôi nhà như của anh xưa kia? Lâm được nhìn một vài thứ đồ cổ ở nhà Vi
Vi, tuy lặt vặt ít ỏi, nhưng là những thứ có giá trị. Kỳ Dao nói với Lâm lần
sau đến tìm Vi Vi thì lên nhà, không có gì phải khách khí, đứng nói chuyện
dưới cột đèn làm mồi cho muỗi. Lâm cười, nhưng Vi Vi nói:

- Có gì mà khách khí, vì anh ấy không quen mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.