TRƯỜNG HẬN CA - Trang 367

- Cháu chán lắm rồi!

Vĩnh Hồng nói vậy thôi, nhưng trong cốt tủy vẫn lộ vẻ đắc ý, cuối cùng vẫn
là Hồng kén chọn chứ không phải người khác chọn Hồng, chán cũng là
người khác, Hồng vẫn còn đất. Kỳ Dao thấy rõ tâm tư Vĩnh Hồng, nghĩ
bụng: sẽ có ngày hối hận. Kỳ Dao thấy sắc mặt thiếu máu của Vĩnh Hồng,
đã thấp thoáng bóng đen tiều tụy, đó là dấu ấn của sự từng trải. Hết mối tình
này đến mối tình khác qua đi đều để lại dấu vết trên nét mặt. Con người già
đi như thế nào? Già như thế đó! Phấn son đều vô dụng, chỉ vẽ nên bức tranh
dâu biển, là vẻ đẹp phong trần, mỗi nét bút đều mong muốn che đậy sự thật.
Nhìn những ngón tay Vĩnh Hồng đang gỡ giúp những sợi len, những móng
tay bóng bẩy như xà cừ, những đường gân xanh dưới làn da trắng ngần,
mạnh khoẻ, Kỳ Dao cảm thấy buồn cho Vĩnh Hồng. Hồng bắt đầu nói
những chuyện đồn đại trên phố, không ngoài hai chuyện yêu đương và giết
người. Vi Vi từ trong chăn thò cổ ra nghe chuyện, mắt tròn xoe, Kỳ Dao
mắng:

- Con đi chơi Giáng sinh mà cứ như làm ca đêm, có cần phải mẹ phục vụ
không nào?

Vi Vi không trả lời. Kỳ Dao thấy lạ, nhìn Vi Vi. Vi Vi thì uể oải, không
muốn nhúc nhích.

Trời đã tối hẳn, bật đèn, trong nhà chói sáng. Vĩnh Hồng ra về, Vi Vi vẫn
không dậy, Kỳ Dao tiễn Hồng đến đầu cầu thang, rồi quay vào bếp thổi
cơm. Phía ngoài cửa sổ trời mù mịt, có tiếng xạc xào, lắng nghe thì ra tiếng
tuyết rơi. Kỳ Dao nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, thầm nghĩ đúng là lễ Giáng
sinh. Chợt có tiếng Vi Vi gọi, ban đầu Kỳ Dao mặc kệ, nhưng vẫn đi vào
hỏi xem có chuyện gì, hay còn muốn bưng cơm đến tận giường? Vi Vi
không trả lời mẹ, chỉ kéo chăn đến cằm, nói Lâm đòi cưới. Kỳ Dao từ từ
ngồi xuống ghế, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.