TRƯỜNG HẬN CA - Trang 406

nghiêm túc. Cái đó không thể chối bỏ, chối bỏ sẽ rất đau đớn bi thảm. Đã ai
thấy cảnh tỏ tình như thế chưa? Khoảng cách hai người là một phần tư thế
kỷ, lệch thời gian, lệch tiết tấu. Nếu không phải là một chút gì phía sau thì
thật ghê tởm. Hai người, tay để yên trong tay. Cả hai đều kiên nhẫn, là điều
không mục đích, vội vã sẽ vội vã gì? Bởi thế, hai người từ từ buông tay, còn
lại vẫn như cũ. Có lúc xen vào những lời đường đột, ứng phó được sẽ như
cũ. Một lần, anh ta nói:

- Chị đừng trách gì em nhé!

- Chị có trách gì cậu đâu!

- Chị thầm trách em, trách em đến muộn.

Kỳ Dao cười, lát sau mới nói:

- Chị với cậu cùng đi tu để được tái thế vậy!

- Đi tu để tái thế?

- Cậu chưa nghe nói bao giờ à? Tu trăm năm được cùng thuyền, tu ngàn
năm được chung gối đấy.

Nói đến “chung gối” cả hai đều động lòng, rồi cùng im lặng. Mặt nàng đỏ
lên, thấy mình đã lỡ lời, sợ nghĩ vớ vẩn, lại thấy anh ta cúi đầu trầm mặc,
cho rằng không vui, bất giác không giữ nổi nước mắt. Sợ anh ta thấy, nàng
dứng dậy vào bếp, thu dọn một vài thứ gì đó rồi trở ra, nhưng không thấy
người đâu nữa. Một mảnh giấy để lại mặt bàn với dòng chữ: “Đang sống ở
đời này, hà cớ gì phải tái thế!” Đọc dòng chữ, lòng nàng bình tĩnh lại, thấy
buồn cười, nghĩ bụng: làm gì thế này? Lẽ nào cho là thật? Nàng vò mảnh
giấy. Sau lần ấy, rất nhiều lần mũi tên đã đặt lên giây cung nhưng rồi cũng
yên ổn qua đi. Nhưng nghĩ lại thấy giật mình, đang chơi trò đi trên lưỡi dao
sắc, lỡ ra là có thể ngã, nhưng lại không biết cách dừng lại. Trò chơi đi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.