TRƯỜNG HẬN CA - Trang 443

kính bơi trông thấy rõ làn nước trong xanh chảy đi chảy lại. Nước mơn man
bên mình cảm giác thật dễ chịu, như mách bảo sức khỏe và da thịt cơ thể
anh săn chắc. Anh ta bơi xa cánh bạn bè, bơi một mình nơi sâu, như có
tiếng reo cười từ thế giới khác vọng tới. Những gì nhơ nhớp trên cơ thể sẽ
được tẩy sạch trong vận động, suy nghĩ cũng được lọc sạch. Từ trong bể bơi
ngắm nhìn tầng dưới cầu thang điện đã lấp lánh vài ngọn đèn sáng trong
màn đêm. Cúi nhìn thành phố đượm vẻ ấm áp, bao dung tất cả. Bầu trời vấn
vương ráng chiều và màn đêm đang từ từ buông xuống, nhưng vẫn toả hơi
ấm. Anh xúc động, lòng dâng niềm vui. Cô-lo quý trọng bốn mươi năm
trước, nhưng trái tim vẫn là trái tim hiện tại. Thang điện xuống, nỗi xúc
động của anh cũng lắng xuống, còn lại chút cảm động thân tình. Lúc này
anh ta nghĩ đến Kỳ Dao, hình ảnh nàng ngồi một mình nơi góc nhà hàng
bỗng hiện lên. Trái tim anh bồi hồi, nghĩ: đã đến hồi kết.

Trở lại nhà Kỳ Dao đã quá bữa ăn tối. Thấy anh ta đến, nàng đứng dậy pha
trà. Khi đặt ly trà trước mặt, anh thấy vẻ mặt Kỳ Dao vẫn rất bình thản, như
không xảy ra chuyện gì, anh yên tâm nhưng vẫn chưa tin. Đang nghĩ sẽ bắt
đầu câu chuyện thế nào đây thì nàng đứng dậy, đến bên tủ năm ngăn, mở
khoá ngăn kéo lấy hộp gỗ chạm hoa, quay lại đặt xuống trước mặt anh ta.
Anh đã thấy cái hộp này,vẫn nhớ hoa văn trên nắp và cũng đã biết lai lịch
của nó, nhưng chưa biết ý nghĩa của thời đó. Sau khoảnh khắc im lặng, Kỳ
Dao mới chỉ vào cái hộp và nói, nhiều năm qua mới hiểu không dựa được
vào đâu, chỉ có thể duy nhất dựa vào cái hộp này. Trong những ngày khó
khăn, nghĩ đến nó lại thấy vững tâm. Bây giờ, nàng nói, muốn trao chỗ dựa
lại cho anh, nàng không còn sống được bao lâu nữa, nói cho cùng, cũng đã
trông thấy ngày ấy rồi, anh đừng lo, nàng không bắt anh phải đa mang, chỉ
muốn được cùng anh, mà cùng anh cũng chẳng được bao lâu. Nếu không có
anh thì cũng chẳng sao, nhưng đã có anh, một lúc nào đó anh rời bỏ thoái
lui, sẽ cảm thấy mất chỗ dựa, không còn gì nữa. Lời nàng mỗi lúc một lộn
xộn, càng nói càng nhanh, nét mặt vẫn tươi tỉnh, nhưng nước mắt từ từ rơi.
Nước mắt không nhiều, tưởng như đã cạn khô, chỉ một giọt bên khoé mắt
trái. Nàng vừa nói vừa đẩy cái hộp về phía anh ta. Anh ngăn lại, cảm nhận
được sức mạnh của nàng, nên cũng phải dùng đến sức mạnh. Nàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.