TRƯỜNG HẬN CA - Trang 442

Dao. Nàng chải chuốt gọn gàng, trang điểm tý chút, tóc quấn ra phía sau,
mặc áo bông mỏng màu vỏ đỗ, trông rất trẻ. Nàng cười cởi mở:

- Hay quá, lại gặp hai người ở đây!

Vĩnh Hồng tuy không hiểu, nhưng cảm thấy có điều gì đó không phải, trống
ngực đập mạnh. Cô-lo thì như không chống đỡ nổi, mặt biến sắc, lát sau
mới nói:

- Ngồi đây đi!

Kỳ Dao nói:

- Thôi, không quấy rầy hai người. Nói xong, nàng đến ngồi ở bàn một
người ngay cửa sổ góc đối diện, quay mặt lại mỉm cười với hai người. Như
vậy, ba người ngồi hai bàn, dần dần khách đến nhiều, ngồi vào những bàn
trống giữa họ, che ánh mắt của nhau. Nhưng liệu có tác dụng gì? Trong mắt
họ không có một ai, chỉ có người ngồi ở bàn đối diện, nhất cử nhất động
không thể giấu nổi.

Bữa ăn ấy đã qua đi thế nào, ăn món gì, nói những chuyện gì, trong nhà
hàng có những ai, và cũng không biết đang làm gì. Cuối cùng, họ ra khỏi
nhà hàng Đêm Thượng Hải, đường phố người xe như mắc cửi, càng thêm lơ
mơ, không hay biết gì. Cô-lo cũng không biết mình chia tay Vĩnh Hồng thế
nào, chị đi đường chị, anh đi đường anh. Anh quyết định đi tìm bạn. Lâu
lắm anh không gặp bạn bè. Anh biết, những chiều chủ nhật như hôm nay,
bạn bè đang làm gì, vậy là anh đạp xe đến đó. Quả nhiên, anh tìm thấy bạn,
bọn bạn anh đang chuẩn bị đi bơi ở bể bơi nước nóng trong khách sạn, thế
là anh đi cùng. Một đoàn năm, sáu thanh niên vừa nam vừa nữ kéo nhau
đến khách sạn.

Trên bể bơi mù mịt hơi nước, người và vật đều mờ ảo không thật. Tiếng nói
cũng không thật, âm âm u u dưới vòm mái. Anh bơi trong bể nước, qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.