TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 345

Huynh trưởng nói: “Bất kể là có hay không thì việc nhà họ Vương suy

bại cũng là điều sớm muộn. Tính đến nay nhà họ Vương đã hưng thịnh
được hơn trăm năm rồi, nếu đại Hoàng tử mà có thể thuận lợi đăng cơ thì
quyết chẳng bao giờ cho phép Thái hậu nắm trọng quyền trong tay. Còn về
mấy chục hòm vũ khí đó…” Huynh trưởng vừa nói vừa chớp chớp mắt
mấy cái. “Vốn chỉ có mấy món mà thôi, kỳ dư đều là do người của chúng ta
thêm vào.”

Tôi lại hỏi tiếp: “Bên trong bức thư kia viết rằng nhà họ Vương có ý

đồ câu kết với Đại Phụng triều ư?”

Huynh trưởng gật đầu nói: “Bệ hạ vốn tính đa nghi, mà trong buổi tiệc

hôm đó Vương Thượng thư lại từng nhiều lần trò chuyện riêng với sứ thần
Đại Phụng triều, chuyện này đương nhiên đã lọt vào mắt bệ hạ. Hơn nữa
sau buổi tiệc bệ hạ cũng đã phái người đi thăm dò sứ thần Đại Phụng triều
một phen rồi…”

“Vương Thượng thư thực sự có câu kết với sứ thần Đại Phụng triều

ư?”

“Không.” Huynh trưởng khẽ lắc đầu. “Dù có một trăm lá gan ông ta

cũng chẳng dám.”

“Vậy…” Hoàng đế đã định tội nhà họ Vương như thế thì chứng tỏ là

sứ thần Đại Phụng triều cũng đã khiến Hoàng đế khẳng định được suy nghĩ
của mình, nhưng tại sao sứ thần Đại Phụng triều lại vô cớ để bản thân bị
dính vào cuộc tranh đấu ở Thiên Long triều chứ, trừ phi…

Tôi bất giác cả kinh.

“Là do… sư phụ ư?”

Huynh trưởng khẽ gật đầu vẻ ngợi khen. “A Uyển quả là thông minh,

cũng chỉ có mình sư phụ của muội mới có thể thuyết phục được sứ thần Đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.