TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 343

Đột nhiên, tôi liếc thấy có một gã thái giám vội vã đi ra từ mé trong

của đại điện, cứ thế ghé đến bên tai Hoàng đế nói khẽ vài câu. Tôi có thể
nhìn thấy rõ ràng trong cặp mắt mờ đục của Hoàng đế lúc này bừng lên
mấy tia sát khí.

Gã thái giám đó rút từ trong tay áo ra một bức thư. Hoàng đế cúi đầu

xem qua, sau đó liền dõi mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Thượng thư
đang ngồi cạnh sứ thần Đại Phụng triều.

Bầu không khí trong đại điện sau nháy mắt đã trở nên nặng nề vô hạn,

tiếng nhạc theo đó dừng lại ngay, các vũ cơ thì lặng lẽ lui xuống. Sứ thần
Đại Phụng triều xem chừng rất hiểu thời thế, lập tức xin phép cáo lui, tôi
nhủ thầm dông tố có lẽ chuẩn bị nổi lên trong hoàng thành rồi.

Sau đó, Hoàng đế chỉ giữ một mình Vương Thượng thư ở lại trong đại

điện, những người không liên quan khác đều phải rời đi. Khi tôi theo cha
mẹ về phủ, tại nơi cửa cung vừa khéo gặp huynh trưởng đang đi theo sau
Tư Mã Cẩn Du.

Huynh trưởng khẽ gật đầu với tôi, chẳng nói năng gì đã vội vã rời đi.

Tôi hiểu ngay ra ý của huynh ấy.

Kỳ thực, khi thái giám vừa lấy ra bức thư đó, tôi đã đại khái đoán

được nội dung bên trong rồi. Lúc ngồi trên xe ngựa về phủ, cha tỏ ra khá
trầm lặng, hai mắt khép hờ, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc
đeo trên ngón tay cái.

Tôi chẳng thể nhìn ra cha lúc này đang nghĩ gì, cũng không đoán

được.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi cảm thấy khí thế trên người cha

càng lúc càng giống với vị Hoàng đế vừa rồi, không giận mà tự uy, thần
thái không để lộ ra ngoài mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.