TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 342

Ánh mắt sứ thần Đại Phụng triều trở nên nóng bỏng, cứ thế nhìn tôi từ

trên xuống dưới, trong mắt mang đầy ý vị sâu xa. Rồi y chợt khẽ cười một
tiếng, nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, thần sắc mọi người đều có vẻ quái dị

vô cùng, đặc biệt là Công chúa Văn Dương, ánh mắt của cô ta khi nhìn về
phía tôi đã có thêm mấy tia hằn học. Sắc mặt Tư Mã Cẩn Du cũng không
được dễ coi cho lắm, rồi hắn chợt nói: “Bình Nguyệt, chớ để Thiện Tướng
quân chê cười, mau qua bên này ngồi đi!”

Về tình về lý tôi đều không thể từ chối, hơn nữa bây giờ ánh mắt mọi

người lại đều đang nhìn vào, tôi mà không qua đó thì sẽ bị coi là đại bất
kính. Thế nên tôi chỉ đành cất bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh Tư Mã
Cẩn Du.

Tư Mã Cẩn Du đưa mắt lườm tôi. “Không được trêu hoa ghẹo cỏ.”

Vị trí của tam Hoàng tử là ở ngay bên cạnh Tư Mã Cẩn Du, hắn đưa

mắt liếc tôi với một nụ cười tủm tỉm, có điều không nói năng gì. Sau khi
biết vị điện hạ này là giả, lần này gặp hắn trong lòng tôi không khỏi trào lên
một cảm giác là lạ.

Sau khi rượu được ba tuần, tiếng nhạc trong điện bắt đầu vang lên,

một dàn mỹ nhân áo nghệ thường bắt đầu thướt tha nhảy múa ở nơi chính
giữa của đại điện. Các vị đại thần người thì xem múa, người lại nói cười,
cũng có người từ tốn ăn uống, bầu không khí trong đại điện theo đó trở nên
hòa hợp vô cùng.

Ngồi bên cạnh sứ thần Đại Phụng triều chính là Vương Thượng thư,

gia chủ của nhà họ Vương. Hai người bọn họ lúc này chẳng rõ là đang trò
chuyện về cái gì, nhưng xem bộ dạng thì có vẻ khá thân thiết.

Tôi ngồi giữa Thái tử và tam Hoàng tử, cảm thấy bữa tiệc này thật là

nhạt nhẽo quá chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.