TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 340

Lần này sứ thần Đại Phụng triều tới bái phỏng, tôi rốt cuộc cũng có

thể gặp Hoàng đế một lần rồi.

Quả đúng như lời đồn đại, Hoàng đế đã yếu lắm rồi, chiếc long bào

màu vàng tươi không sao giấu nổi vẻ già nua, hơn nữa hai mắt lão còn đục
ngầu, ấn đường thì tím đen. Tôi đoán chừng vị Hoàng đế này chẳng còn
sống được bao lâu nữa.

Kế đó tôi cụp mắt xuống, cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Công chúa Vinh Hoa chợt nói với tôi: “Bình Nguyệt, muội xem kìa, ta

chưa từng thấy hoàng tỷ cao hứng như vậy bao giờ.”

Tôi ngước mắt nhìn, vừa khéo bắt gặp lúc Hoàng đế, Hoàng hậu đang

nhắc tới Công chúa Văn Dương với sứ thần Đại Phụng triều. Công chúa
Văn Dương khẽ gật đầu với sứ thần Đại Phụng triều một cái, cử chỉ thực
hết sức tao nhã đoan trang, trong mắt thoáng ngậm nét cười, bờ môi hơi hé,
dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần.

Công chúa Vinh Hoa cất lời cảm khái: “Hoàng tỷ từ nhỏ đã có tầm

mắt cao vời, lọt được vào mắt tỷ ấy cũng chỉ mình vị Thái tử của Đại
Phụng triều mà thôi. Trước đây hai triều không hề giao hảo, vây giờ hiếm
hoi lắm song phương mới bằng lòng qua lại với nhau, hoàng tỷ cao hứng
cũng là lẽ thường.” Hơi dừng một chút, cô nàng lại nói tiếp: “Nghe đồn Đại
Phụng triều địa linh nhân kiệt, phong cảnh rất đẹp, hoàng tỷ mà được gả
qua đó thì cũng là chuyện tốt. Sứ thần Đại Phụng triều tới đây lần này là
một vị tướng quân, nghe đồn còn có giao tình không tệ với Thái tử.”

Tôi buông ly rượu xuống, khẽ đưa mắt liếc qua. Chẳng biết có phải là

do trùng hợp hay không, tôi vừa hay bắt gặp ánh mắt mang đầy thâm ý của
vị sứ thần Đại Phụng triều đó. Y cầm ly rượu lên khẽ gật đầu với tôi, sau đó
ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.