TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 361

là Hoàng tử nhưng Lư Thị lang xét cho cùng vẫn là mệnh quan triều đình,
dù có phạm phải sai lầm lớn đến mấy đi chăng nữa thì Tư Mã Cẩn Du cũng
không có quyền xử trí.

Tôi hỏi: “Hắn chết như thế nào vậy?”

“Tự sát.” Dịch Phong mặt mày hờ hững nhìn tôi, có điều nhìn ánh mắt

y thì cứ như tôi đã phạm phải một tội lỗi tày đình nào đó vậy. “Đêm qua Lư
Thị lang bị đại Hoàng tử mắng cho một trận, sau đó hai người lại tranh cãi
với nhau một hồi, cuối cùng Lư Thị lang quyết định lấy cái chết để mong
đại Hoàng tử có thể hồi tâm chuyển ý. Chỉ tiếc rằng Lư Thị lang tuy đã chết
rồi nhưng tâm ý của đại Hoàng tử vẫn không hề thay đổi.”

Nghe xong, tôi bất giác thầm cảm khái, nếu Tư Mã Cẩn Du đăng cơ

trở thành Hoàng đế, vị Lư Thị lang này tuyệt đối sẽ là một trung thần có thể
lưu danh sử sách.

“Với trí tuệ của đại Hoàng tử thì vốn có thể an bang định quốc, chỉ

tiếc rằng y bị lún vào kiếp trước quá sâu, phần lớn tâm tư đều đặt trên
người cô cả.” Dịch Phong khẽ cười tự giễu, tôi căn bản chẳng hiểu y đang
tự giễu cái gì.

Có điều tôi lại có thể nghe ra được chút ý nuối tiếc bên trong lời của y.

Kỳ thực trong kiếp này bất kể Tư Mã Cẩn Du đặt tâm tư vào đâu, tôi

đều cảm thấy ngay từ khoảnh khắc gặp Thẩm Hành thì hắn đã thua rồi.
Thẩm Hành tuy cư xử với mọi người rất ôn hòa, nhưng xét về tâm kế và
bụng dạ thì thực khó có ai so được.

Tôi chợt hỏi: “Vị tri âm mà ngươi gặp được khi xưa là sư phụ ta sao?”

Dịch Phong hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy ta cư xử với sư phụ cô khác

hẳn với người khác ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.