TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 363

Thẩm Hành hỏi lại tôi: “Con có muốn lấy lại một phách đó không?”

Kỳ thực có cũng được, không có cũng được, đều chẳng quan trọng

lắm, vì mười sáu năm nay tôi vốn đã sống trong tình trạng này rồi. Tôi nói:
“Có hay không đều được.”

Thẩm Hành thở dài than: “Ta đã tìm kiếm không ít phương pháp

nhưng đều không thành công, có điều ta đoán Tư Mã Cẩn Du chắc là có
cách rồi. Nếu con cho là có hay không đều được, vậy thì cũng chẳng cần
lấy lại một phách đó về làm gì. Kỳ thực làm một người không có trái tim
cũng rất tốt, ít nhất thì dù sau này có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ không bị
tổn thương.”

Chuyện tôi bị bắt cóc chẳng rõ vì sao mà lại truyền ra ngoài, chỉ trong

mấy ngày ngắn ngủi đã có rất nhiều món quà được ùn ùn đưa tới, ngay cả
Thiện Lăng cũng lựa thời gian mà đến chỗ tôi.

Khi y đến, Thẩm Hành đang dạy tôi cách tự mình tháo dây trói trong

tình huống bị dây thừng trói chặt.

Khi tôi đang cố gắng cởi dây trói bằng phương pháp mà Thẩm Hành

đã dạy, một tiếng cười khẽ chợt vang lên, tôi bèn ngước mắt nhìn, liền thấy
Thiện Lăng từ trên tường nhảy xuống, sau đó bước tới trước mặt tôi.

Vừa nhìn thấy Thiện Lăng, tôi liền nghĩ ngay tới năm chiếc vòng bạc

không có duyên với mình kia.

Thiện Lăng cười khẩy nói: “Sư điệt, việc cởi dây trói này chỉ dựa vào

sức khỏe thì không ăn thua đâu, cần phải có kỹ xảo mới được. Chắc hẳn sư
huynh ta đã nói cho con biết bí quyết rồi, sao con vẫn không cởi được thế?”

Tôi biết mà, Thiện Lăng vốn không hài lòng với tôi, những lời này

không phải có ý nói là tôi ngốc sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.