TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 365

Hành tươi cười cất tiếng cắt ngang: “Ừm, chắc đêm nay là sẽ tan thôi.” Kế
đó, Thẩm Hành cố tình chuyển chủ đề sang hướng khác: “Sao đệ lại tới đây
vậy?”

Thiện Lăng dường như vẫn còn rất bất mãn, nhưng dưới ánh nhìn của

Thẩm Hành thì chỉ đành cố gắng nín nhịn, khuôn mặt bất giác trở nên đỏ
bừng.

“Nghe nói sư điệt bị người ta bắt cóc nên đệ mới tới đây xem thử.

Huynh yên tâm, không có người nào nhìn thấy đệ đâu.” Rồi Thiện Lăng
móc từ trong vạt áo ra một vật, quay qua nói với tôi: “Quà cho con đây.”

Nghe Thiện Lăng nói thế, tôi bất giác cảm thấy có chút khó chịu. Nếu

không vì bị y đột nhiên chặn lại giữa đường, tôi đã chẳng bị người ta thừa
cơ bắt cóc đi như thế.

Tôi nói: “Năm chiếc vòng bạc mà sư thúc tặng cho con lần trước đã

không may thất lạc trong quá trình con bị bắt cóc rồi, một phen tâm ý của
sư thúc mà con lại chẳng thể giữ được, thực là áy náy vô cùng.”

Nghe thấy thế, Thẩm Hành lập tức nheo đôi mắt lại.

“Trước khi bị người của Tư Mã Cẩn Du bắt cóc, con từng gặp y sao?”

Tôi khẽ gật đầu, làm ra vẻ cảm khái nói: “Hầy, con vừa mới bước chân

ra khỏi cửa sau của Nhất Phầm lâu, còn chưa kịp ủ ấm năm chiếc vòng bạc
kia thì đã bị người ta đánh ngất rồi. Chẳng biết năm chiếc vòng đó bây giờ
đang ở trong tay ai nữa…”

Dứt lời, tôi đưa mắt liếc Thiện Lăng.

Thiện Lăng hơi sợ hãi nhìn qua phía Thẩm Hành, sau đó vội vàng nói:

“Không sao, không sao, chỉ là năm chiếc vòng bạc thôi mà. Con là sư điệt
của ta, mấy hôm nữa ta sẽ tặng cho con mười chiếc khác y hệt như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.