TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 364

Vừa rồi tôi có hơi nôn nóng, do đó mãi vẫn không cởi được dây trói.

Bây giờ Thiện Lăng đang ở ngay trước mặt, tôi không muốn thua về khí
thế, bèn lập tức giữ cho lòng bình lặng rồi bắt đầu suy nghĩ về từng câu nói
của Thẩm Hành và các động tác mà y đã làm mẫu cho tôi xem.

Con người tôi đây chỉ cần không gặp phải chuyện gì có liên quan tới

chữ tình, đầu óc thường không đến nỗi quá chậm chạp.

Sau thời gian chừng nửa tuần hương, tôi rốt cuộc đã cởi được dây trói

ra đúng như ý muốn. Tôi xoa bóp cổ tay đã bị siết cho hơi sưng tấy, đang
định ném qua phía Thiện Lăng một ánh nhìn đắc chí thì đúng lúc này Thẩm
Hành chợt lại nôn nóng nắm lấy cổ tay tôi, trên mặt lộ rõ vẻ xót xa. “Sao lại
dùng sức như vậy chứ? Có đau không? Để ta bôi cho con ít thuốc cao!”

Thiện Lăng nhìn tôi và Thẩm Hành bằng ánh mắt mang đầy ý vị.

Tôi vội vàng rụt tay về. “Không đau.”

Ánh mắt Thiện Lăng đột nhiên biến đổi hẳn, cứ như thể tôi vừa làm ra

một chuyện gì đó không nên làm vậy. Y cau mày nhìn tôi. “Con gái mà có
sẹo thì sẽ không đẹp đâu, cứ nên để sư phụ của con bôi cho một ít thuốc
cao thì hơn.”

Tôi nói với Thiện Lăng: “Sư thúc nói quá rồi, mấy vết sưng này ngay

đêm nay là sẽ tự tan thôi, làm gì mà khoa trương đến mức cần phải bôi
thuốc cao? Hơn nữa thân thể con cũng không yếu đuối như vậy, sư thúc
thực sự là đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.”

Rồi tôi lại quay sang nói với Thẩm Hành: “Sư phụ, người vốn tinh

thông y thuật, chắc cũng biết những vết thương sưng này chỉ sau một thời
gian ngắn là sẽ tự động tan đi đúng không?”

Thiện Lăng càng nhíu đôi mày chặt hơn, sắc mặt xũng không được dễ

coi cho lắm. Y há miệng ra, hình như định nói gì đó nhưng lại bị Thẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.