TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 377

cảnh sắc gì đẹp, sống ở đây lâu rồi sẽ dễ dàng cảm thấy không thoải mái
lắm.”

Tôi uể oải ngáp dài một cái. “Nơi này cũng rất tốt mà.”

Huynh trưởng chăm chú quan sát tôi suốt một hồi lâu, sau đó liền đuổi

tất cả các cung nữ xung quanh ra ngoài, nói: “A Uyển, ta biết muội không
vui vì điều gì. Nhưng muội thử nghĩ mà xem, muội bây giờ là công chúa
duy nhất của Thiên Long triều, xứng làm chồng muội thực sự chỉ có mỗi
Thái tử Đại Phụng triều mà thôi. Hơn nữa, nữ tử dù gì cũng phải gả chồng,
mà Thái tử Đại Phụng triều đã từng hứa với ta là đời này sẽ chỉ cưới một
mình muội thôi, lẽ nào muội còn lo y đối xử với muội không tốt? Cứ như ta
thấy, một vị lang quân như ý như vậy dù có đi khắp thiên hạ muội cũng
chẳng tìm được người thứ hai đâu.”

Huynh ấy thấy tối không nói gì thì bèn nói tiếp: “Tuy ta đã đồng ý với

A Hành là sẽ để y chính miệng nói với muội, nhưng ta nghĩ bằng vào sự
thông minh của muội thì sớm đã đoán ra thân phận của y rồi.”

Tôi mím chặt môi, khẽ gật đầu.

Huynh trưởng hỏi: “Phải chăng muội giận y về việc y giấu giếm thân

phận?”

Tôi dời mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, khẽ nói: “Đâu có.”

Huynh trưởng lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Uyển, muội từ nhỏ đã

không giống với người bình thường, việc này muội bây giờ chắc cũng đã
biết. Muội đã không hiểu gì về tình ái, vậy thì gả cho một người bằng lòng
đối tốt với muội không phải là rất tốt ư? A Hành đối xử với muội thế nào
thì muội cũng biết rồi, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc làm được những
điều mà A Hành đã làm đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.