TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 379

Khi tôi đi tìm Thẩm Hành thì vừa khéo gặp Thiện Lăng. Thiện Lăng

nói: “Y vừa mới ngủ lúc trời tờ mờ sáng, hãy để y ngủ thêm một lát.”

Tôi hỏi: “Sư phụ rất bận sao?”

Thiện Lăng đưa mắt lườm tôi. “Thái tử một nước có thể không bận

được sao? Hơn nữa y vì cô mà chẳng quản ngàn dặm xa xôi tới Thiên Long
triều, nửa năm nay chẳng biết đã có bao nhiêu công văn bị chất đống lại
nữa.”

Tôi chỉ còn biết gượng cười.

Thiện Lăng dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một tiếng ho

lớn cắt ngang. Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy người vừa ho chính là Thẩm
Hành mà mình lâu rồi chưa gặp. Y nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ hỏi:
“A Uyển, sao lại tới đây thế?”

Tôi thấy sắc mặt y không được tốt lắm, quầng mắt tím đen, mũi thì hơi

đỏ, liền hỏi ngược lại: “Sư phụ bị ốm rồi ư?”

Tôi còn chưa dứt lời thì Thiện Lăng đã lên tiếng đáp thay: “Đã ốm

mấy ngày rồi, vì sợ lây bệnh cho cô nên mới không đi gặp. Cô làm vị hôn
thê kiểu gì thế? Không biết qua đây thăm nom gì cả!”

Thẩm Hành nghe thế thì ngay đến đôi tai cũng trở nên đỏ bừng.

“Chẳng qua là bị nhiễm phong hàn thôi mà, không có gì nghiêm trọng, bây
giờ cũng đã gần khỏi rồi. “ Hơi dừng một chút, Thẩm Hành lại nói tiếp:
“Sư đệ, công văn ta đã phê duyệt xong, đệ hãy phái người đưa về đi.”

Sau khi Thiện Lăng rời đi, Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú.

“A Uyển, trước đây ta ẩn giấu không cho con biết thân phận, ta…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.