TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 440

Lê Tâm nói: “Công chúa, đừng để ý tới cô ta. Nhất định là cô ta tới

đây để gây chuyện đấy.”

Bích Dung cũng phụ họa theo: “Đúng thế, đúng thế.”

Tôi đưa mắt lườm hai người bọn họ, rồi bèn nói với Minh Tổng quản.

“Cho cô ta vào đi.”

Khi Cố Phán Tình đi vào thì tôi đang ngắm một cành ngọc lan cắm

trong chiếc bình sứ men xanh vẽ hình hoa sen. Ngọc lan của Đại Phụng
triều nở đẹp vô cùng, không chỉ trắng ngần tựa ngọc, mà còn tỏa hương
thơm mê người.

Cố Phán Tình hôm nay không rõ có phải là đã uống nhầm thuốc hay

không mà không ngờ lại thay đổi hẳn thái độ với tôi, vừa nhìn thấy tôi liền
nở một nụ cười tươi rạng rỡ và thân thiện nói: “Sư điệt, lần trước ta đã có
nhiều chỗ đắc tội, hôm nay đặc biệt tới đây để cáo lỗi. A, cành ngọc lan này
trông đẹp quá. Có điều hoa dù đẹp đến mấy cũng không thể nào so với
dung mạo của sư điệt được.”

Lê Tâm đứng sau lưng tôi nghe thấy lời này thì không kìm được ho

lên sặc sụa một hồi.

Tôi cất giọng hờ hững: “Đa tạ sư thúc đã khen.”

Cố Phán tình đưa mắt liếc nhìn Lê Tâm và Bích Dung, bước tới gần

tôi thêm một bước. “Sư điệt, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút
không?”

Tôi trầm ngâm một chút rồi bèn nói: “Lê Tâm, Bích Dung, các ngươi

ra ngoài cả đi, những người khác cũng thế.”

“Công chúa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.