TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 570

Mãn Kỳ thản nhiên liếc nhìn ta một cái.

Nàng chỉ nói một câu: “Ta không nhỏ, lớn tuổi hơn ngươi.”

Ta cười nói: “Nhưng ta thấy cô chỉ cỡ mười hai, nhiều lắm cũng mười

bốn. Mà ta đã mười tám tuổi rồi đó.”

Nàng nói: “Ta lớn hơn ngươi.”

Ta tò mò hỏi: “Vậy cô đã bao nhiêu xuân xanh rồi?”

Nàng cũng tạm ngừng, “Hẳn là đã...” Nhìn bộ dạng này của Mãn Kỳ,

hình như nàng đã sống rất nhiều năm rồi, đến tuổi của mình cũng phải nghĩ
lâu như vậy. Khi ta đang kiên nhẫn chờ đến khi nàng nghĩ ra, thì Cẩn Du
phu quân đã ngắt lời hai chúng ta, “Y thuật cũng không phải võ nghệ,
không thích hợp luận bàn.”

Cuối cùng ta cũng không hỏi được tuổi của Mãn Kỳ cô nương.

Chẳng qua bắt đầu từ ngày đó, Mãn Kỳ cô nương đã ở lại trong sơn

trang. Đào Chi đi rồi, ở cùng một chỗ với Cẩn Du phu quân khiến ta không
được tự nhiên, mà Cẩn Du phu quân cũng không cho ta gặp Thẩm Hoành,
ta chỉ có thể đi tìm Mãn Kỳ. Từng ngày trôi qua, ta phát hiện Mãn Kỳ là
một cô nương kỳ quái. Nàng không thích nói chuyện, luôn im lặng, có khi
thích ngẩn người nhìn bầu trời xa xăm.

Về sau ta thấy một chuyện, mới biết hai chân của Mãn Kỳ cô nương

đều là chân giả, chẳng qua ngày thường có váy che nên không thấy gì.

Ta kinh ngạc liếc nhìn nàng.

Nàng lạnh nhạt hỏi: “Rất quái lạ à?”

Ta vội vàng lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.