TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 569

chấp kẻ tiểu nhân này.” Hắn mở to mắt tha thiết nhìn chằm chằm giấy tờ
đất đai trong tay ta.

Ta thả tay ra.

Phu xe cúi đầu khom lưng với ta, “Đa tạ phu nhân đa tạ phu nhân.”

Ta không hiểu, Cẩn Du phu quân làm vậy vì cái gì. Vì sao phải hạ bẫy

để Thẩm Hoành bắt ta đi, sau đó lại đón ta về?

Ta lại gặp Mãn Kỳ cô nương lần nữa.

Nàng vẫn như tiểu cô nương vừa qua tuổi dậy thì, thân hình nhỏ nhắn,

hai búi tóc tinh nghịch đáng yêu, nhưng đôi mắt lạnh lẽo khiến lòng người
nguội lạnh kia lại có chút không phù hợp.

Từ khi vào phòng, ánh mắt nàng luôn dừng trên người ta, ta bị nhìn

mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Một lúc lâu sau, nàng mới lắc đầu với Cẩn Du phu quân.

Cẩn Du phu quân nhẹ nhàng thở ra.

Ta không hiểu gì cả, hỏi: “Hai người dùng ngôn ngữ câm làm gì đó?”

Cẩn Du phu quân cười nói: “Ta chỉ hỏi Mãn Kỳ cơ thể nàng có gì trở

ngại không. Mãn Kỳ hiểu biết không ít, mới vừa rồi nàng ấy nói thai tượng
của nàng bình an, là dấu hiệu tốt.”

Ta biết lời này là gạt ta, vừa nãy bọn họ có ý khác. Ta ra vẻ lơ đãng

nói: “Mấy ngày trước Ôn đại phu cũng nói như vậy, không ngờ Mãn Kỳ cô
nương còn trẻ tuổi mà y thuật đã cao minh rồi. Có lẽ lát nữa để Ôn đại phu
và Mãn Kỳ cô nương luận bàn một chút xem sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.