TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1007

Một ngày trước khi đến Đông Đô, đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Ai

cũng vô thức chải chuốt vẻ ngoài, thay đổi trang phục đẹp nhất. Liễu Ngọc
Như đã sớm chuẩn bị hai bộ xiêm y đẹp lúc còn ở U Châu, chỉ chờ tới ngày
đến Đông Đô để mặc. Sáng hôm sau, khi nàng giúp Cố Cửu Tư mặc quần
áo, hắn thở dài nói, “Chúng ta thận trọng thế này thật giống nhà quê vào
thành.”

Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chúng ta lần

đầu tới đô thành mà không phải nhà quê thì là gì?”

“Sao có thể nói vậy,” Cố Cửu Tư kiêu ngạo vô cùng, “phương Bắc mọi

rợ có thể sánh ngang dân Dương Châu phong lưu như chúng ta à?”

Nhưng thực tế chứng minh là có thể sánh ngang.

Khi đội ngũ của Cố Cửu Tư tiến vào Đông Đô, mọi người đều nhận thức

được điều đó.

Thành trì Đông Đô cao hơn thành trì bình thường, sông đào bảo vệ thành

cũng rộng gấp bội. Đường phố chẳng hề có bóng dáng lưu dân, mọi thứ đều
sạch sẽ ngăn nắp. Dù vừa mới trải qua chiến loạn nhưng nử tữ vẫn diện
trang phục đẹp nhất đương thời, còn nam tử ai cũng mặc áo dài và tay cầm
quạt xếp. Bọn họ cười cười nói nói lúc đi ngang qua đoàn người, dường
như chả chịu chút ảnh hưởng nào từ chiến loạn.

Đường phố rộn ràng nhốn nháo, Liễu Ngọc Như tò mò vén mành lên thì

thấy trên đường có đủ loại người. Thậm chí người Hồ với đôi mắt ám xanh
cũng liên tiếp đi ngang qua, song có vẻ người ở đây đã quá quen với cảnh
tượng như vậy.

Liễu Ngọc Như cảm thấy mọi thứ ở Đông Đô đều vô cùng mới lạ. Cố

Cửu Tư tay chống cằm, người dựa vào xe, hắn vừa ăn mâm trái cây vừa bất
mãn chất vấn, “Đẹp dữ vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.