tay ông. Sắc mặt Phạm Hiên bớt sa sầm hơn, ông đang định lên tiếng thì
thấy Diệp Thế An lại muốn mở miệng. Nhưng ngay lúc ấy, Cố Cửu Tư vô
cùng quyết đoán nhấc chân lên rồi giẫm xuống chân Diệp Thế An. Diệp
Thế An đau tới mức suýt chút nữa kêu thành tiếng song vẫn ngậm chặt
miệng theo bản năng. Trong giây phút hắn bị đánh lạc hướng, Phạm Hiên
liền bảo, “Cố ái khanh nói đúng, để trẫm suy xét lại việc này.”
Nói xong, Phạm Hiên không để mọi người tiếp tục bàn bạc mà phất tay
tuyên bố hạ triều.
Diệp Thế An bị Cố Cửu Tư giẫm què chân nên cần Cố Cửu Tư và Thẩm
Minh dìu hắn khập khiễng đi ra ngoài. Khi lên xe ngựa, Cố Cửu Tư đỡ
Diệp Thế An ngồi xuống rồi khuyên nhủ, “Hiện giờ bệ hạ dồn hết sự chú ý
vào Lưu Hành Tri, đảm bảo ngài cho rằng chỉ cần ổn định Dương Châu là
được. Đứng sau Lạc Tử Thương chính là Dương Châu nên ngài không thể
đụng tới y. Ta biết ngươi có thù với Lạc Tử Thương nhưng hôm nay quả
thật không phải cơ hội tốt để ra mặt…”
“Vậy khi nào mới là cơ hội tốt?” Diệp Thế An bất chợt hỏi.
Cố Cửu Tư trầm mặc giây lát, hắn chậm rãi nói, “Thế An, ngươi phải
nhẫn nại.”
“Ta đã rất nhẫn nại!”
Diệp Thế An đột ngột lên giọng, hắn gầm thét, “Khi cha ta chết, ta không
nói gì.” Mắt Diệp Thế An đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư.
“Ngày Vận nhi bị kiệu nhỏ nâng vào Vương gia từ cửa sau, ta cũng chẳng
kích động. Nhưng đây không phải Dương Châu, ta không phải chịu đựng
sự quản thúc của y, ta đang ở Đông Đô! Thúc phụ ta là ngự sử đại phu[1],
ta là quan viên của Trung Thư Môn Hạ[2], ngươi còn bảo ta phải nhẫn nại?
Rốt cuộc đây là nhẫn nại hay nhu nhược?! Nếu hôm nay ta không cản trở y
thì sau này liệu có làm được?!”