TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1646

chúng?!”

“Lão gia không thể trách mỗi chúng ta.” Thị vệ run lẩy bẩy trả lời, “Có

người nhắc nên bọn họ đến huyện nha lấy lịch trực, sao chúng ta có thể tìm
thấy người nhanh hơn kẻ cầm lịch trực được?”

“Có người nhắc… Lịch trực?”

Vương Hậu Thuần lặp đi lặp lại, lát sau, ông ta buông thị vệ ra và liên

tục gật đầu, “Giỏi thật, tàn nhẫn lắm, có chủ mới liền cắn người.”

Dứt lời, ông ta xoay người chạy ra ngoài, đồng thời chỉ thị, “Mau lên,

đến nhà thúc phụ!”

Lời tác giả

Diệp Vận là người sống nội tâm, Thẩm Minh vẫn không hoàn toàn

trưởng thành, cốt truyện về lão yêu quái Giang Hà chưa tiết lộ hết.

Chú thích

[1] Chương trước Thẩm Minh cáu vì bị Tần Nam đặt điều nên gọi ông là

“ngươi”, nay đang muốn làm lành mới đổi thành “ngài”. Về sau cu cậu
cũng thật lòng kính trọng ông, vì thế mình sẽ giữ xưng hô này.

[2] Nguồn gốc của câu này là: Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân

tâm. Dịch nghĩa: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết lòng tốt
của người kia. Câu này vốn bắt nguồn từ truyện về hai người bạn Cẩu Diễu
và Lã Động Tân, tuy làm chuyện tốt cho người còn lại nhưng lại khiến đối
phương hiểu lầm. Do Cẩu Diễu (

苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬)

nghĩa là “chó cắn”, nên mới bị đọc chệch thành “chó cắn Lã Động Tân,
không biết lòng người tốt”. Sau này câu đọc chệch lại trở nên phổ biến hơn
câu nguyên gốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.