TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1990

Nàng đau chuyển dạ tới tận nửa đêm. Vào khoảnh khắc đau nhất, nàng

nhớ đến Cố Cửu Tư. Lần đầu tiên trong đời, nàng hơi oán trách Cố Cửu Tư
vì đã nhét một đứa bé to như thế vào bụng nàng, khiến nàng phải hứng chịu
tra tấn. Nhưng hay cho hắn, gây tội mà còn nhơn nhơn ở Hoàng Hà vì nước
vì dân, chẳng về đây nhận lỗi.

Liễu Ngọc Như ấm ức thầm nghĩ, nàng muốn mắng vài tiếng song sợ

lãng phí sức lực. Lý trí ép nàng ngậm chặt miệng, chỉ há ra để khẽ thở dốc.
Tô Uyển ở bên cạnh nhìn nàng chịu khổ, bà lau mồ hôi cho nàng với nước
mắt giàn giụa và giọng nói nghẹn ngào, “Con mà là một thằng bé thì không
phải gánh nỗi đau sinh nở. Cửu Tư thật là, những lúc thế này lại chả ở bên
con, một mình con…”

Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.

Cố Cửu Tư dẫn theo Mộc Nam chạy thẳng vào Cố gia. Mộc Nam chạy

phía sau hắn, lí nhí nhắc nhở, “Công tử nhỏ tiếng chút, chúng ta lén quay
về…”

Hắn chưa nói hết câu, Cố Cửu Tư đã chạy như điên về phía nội viện rồi

hét lớn, “Ngọc Như, ta về rồi! Ta về bên nàng đây!”

Giữa sự chật vật và hoang mang, Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng Cố

Cửu Tư. Nàng siết chặt ống tay áo và thở hổn hển mà quay đầu nhìn về
hướng cổng chính, biểu cảm của nàng rất đỗi phức tạp.

Cố Cửu Tư vừa xông vào nội viện liền cấp bách bước qua cửa, đập vào

mắt hắn là đám đông tưng bừng náo nhiệt. Bọn họ đồng loạt quay lại nhìn
hắn.

Cảnh tượng trên khiến Cố Cửu Tư sợ ngây người, hắn thảng thốt, “Các

ngươi kéo cả bầy đến nhà ta làm gì?”

Nói rồi hắn nhìn về phía Lý Ngọc Xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.