TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1993

“Ta đã thu xếp ổn thỏa,” Cố Cửu Tư biết nàng muốn hỏi gì nên nhanh

nhẹn đáp, “ta phái người thay ta giám sát Hoàng Hà. Ta cấp tốc trở về để ở
bên lúc nàng sinh con, ngày mai ta sẽ quay lại.”

“Vậy chàng về làm gì?” Liễu Ngọc Như nhíu chặt mày. “Chỉ tổ mệt nhọc

thôi, ta có thể vượt cạn một mình.”

“Ta biết một mình nàng vẫn làm được,” Cố Cửu Tư cẩn thận lau mồ hôi

trên trán nàng và ấm áp bảo, “nhưng không tận mắt thấy mẫu tử nàng bình
an thì ta chẳng yên tâm.”

Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư chăm chú ngắm nhìn nàng. Hắn vất

vả chạy về, còn chưa thay quần áo nên người dính đầy bùn đất lẫn mồ hôi.
Vào giờ phút này, trông Liễu Ngọc Như cũng chả khá hơn, thậm chí đây
còn là thời điểm nàng chật vật cùng cực. Hai kẻ nhếch nhác nắm tay nhau
lại cảm thấy đối phương là người tốt đẹp nhất.

Sau khi Cố Cửu Tư tới, Liễu Ngọc Như không còn căng thẳng. Lúc trời

sắp sáng, đứa bé chào đời. Nàng vừa sinh ra đứa nhỏ này, nó đã cất tiếng
khóc vang trời làm những người đang ngủ sóng soài ngoài sân do chờ lâu
bừng tỉnh.

Cố Lãng Hoa là người phản ứng đầu tiên, ông sốt ruột hỏi, “Sinh rồi

hả?”

“Rồi, sinh rồi,” Ấn Hồng đi từ trong ra, hào hứng thông báo, “là một vị

thiên kim!”

Hiện giờ thiên kim hay công tử đều chẳng quan trọng, nghe được Liễu

Ngọc Như đã sinh thì tất cả mọi người nhẹ nhàng thở hắt ra. Diệp Vận vội
lên tiếng, “Ngọc Như không sao chứ?”

“Không sao hết,” Ấn Hồng cười, “phu nhân đang nghỉ ngơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.