“Khác mà,” Phó Bảo Nguyên lập tức phản bác, “ngươi không giống hắn
và quan viên nói chung.”
“Thành Giác,” Phó Bảo Nguyên đặt tay lên vai Cố Cửu Tư, ông ợ một
tiếng, “ngươi là vị quan khác người nhất mà ta từng gặp.”
“Khác người điểm nào?” Cố Cửu Tư tò mò.
Phó Bảo Nguyên quở trách, “Người ta làm quan vì muốn tranh đoạt
quyền lợi và bò lên cao, nhưng ngươi thì khác. Mỗi một việc ngươi làm,
mỗi một thành tích ngươi kiếm được, đều vì muốn bá tánh sống tốt. Trong
tương lai, ngươi sẽ đến nơi cao xa hơn Chu Cao Lãng nhiều, ngươi biết vì
sao không?”
Phó Bảo Nguyên đập tay lên ngực hai lần, ông chân thành nói, “Trong
lòng bá tánh có ngươi.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư cười rộ, “Trong lòng bá tánh cũng có các
ngài.”
“Chúng ta già rồi,” Phó Bảo Nguyên xua tay, “quan trọng hơn cả, ngươi
chính là tấm gương của Đại Hạ.”
Phó Bảo Nguyên nhìn khuôn mặt bối rối của Cố Cửu Tư, mắt ông hơi
đỏ, “Có ngươi thì người trẻ tuổi của Đại Hạ sẽ hiểu cố gắng làm việc thật
tốt, không luồn cúi, không lục đục cũng có thể trở thành quan lớn.”
“Nói cách khác,” Tần Nam tiếp lời, “quan lớn của Đại Hạ nên là người
như vậy.”
“Tương lai thuộc về ngươi,” Phó Bảo Nguyên khóc mà như cười, “thuộc
về các ngươi.”