TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2192

Dứt lời, hắn xúc miếng đất đầu tiên rồi trút xuống dưới. Khi đất vàng đã

che kín quan tài, nước mắt chảy dọc hai má Chu Diệp.

Đất cát cùng nước mắt rơi lẫn vào nhau, tới lúc miếng đất cuối cùng

hoàn toàn vùi lấp quan tài thì Chu Diệp bất chợt quỳ xuống mà đau đớn
khóc thành tiếng.

Tiếng khóc ấy tựa ngọn lửa châm ngòi, tất cả mọi người bật khóc thút

thít. Người hầu của Chu gia lần lượt quỳ xuống cho đến khi chỉ còn mình
Cố Cửu Tư đứng.

Hắn dõi theo những người đang quỳ, việc chôn giấu mọi cảm xúc và tận

lực không đào chúng lên khiến hắn lạc lõng giữa nơi đây. Rất lâu sau, hắn
mới chậm rãi quỳ xuống và dập đầu thật thấp trước Tần Uyển Chi với Chu
phu nhân. Sau đó hắn đứng lên rồi vươn tay về phía Chu Diệp, “Đại ca,
đứng dậy đi.”

“Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”

Diệp Thế An cũng tiến lên phụ Cố Cửu Tư nâng Chu Diệp dậy, hắn điềm

tĩnh nhắc, “Chúng ta chưa đòi nợ máu cho thiếu phu nhân, mong đại công
tử tỉnh táo lại.”

Câu nhắc nhở trên khiến Chu Diệp ngước nhìn Diệp Thế An; hắn vẫn

mặc đồ tang và cột vải trắng quanh đầu. Chu Diệp chăm chú quan sát hắn
hồi lâu mới đặt câu hỏi, “Sao ngươi không khóc?”

Diệp Thế An nghe vậy liền hiểu ý Chu Diệp. Bàn tay nâng Chu Diệp của

hắn mạnh mẽ lại kiên định, hắn nhàn nhạt đáp, “Ta đã khóc đủ vào lần đầu
tiên rồi.”

Chu Diệp lẫn Cố Cửu Tư đều nhìn Diệp Thế An, hắn vừa cúi đầu vừa

bình thản nói, “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.